Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3701 - Nhất dũng chi phu



Chương 3701 - Nhất dũng chi phu




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong số những đại tông có thể kể đến, Thâu Thiên Phủ là thần bí nhất. Mặc dù đệ tử của tông phái này thường đi khắp hiện thế nhưng cảm giác tồn tại còn thấp hơn những môn phái lánh đời như Thái Hư Phái, Tẩy Nguyệt Am.
Cũng không phải vì họ không có mặt mũi xuất hiện trước người khác. Tuy rằng Thâu Thiên Phủ lấy "Thâu" (Trộm) làm tên nhưng lại không phải đi trên con đường trộm cướp. Nó là môn phái mà dạng tam hạ cửu lưu như Lương Thượng Lâu không thể nào so sánh dược.
Bọn họ cho rằng thiên ý không thể trái nhưng tinh thần của tông môn là "Thâu thiên nhất tuyến, thắng thiên bán tử". (1)
(1) Có nghĩa là: tạm dối gạt thiên đạo, để gần gũi với thiên đạo hơn
Có điều, môn nhân của nó rất ít, lại thường dùng mặt nạ hành tẩu cho nên không được biết đến nhiều.
Khương Vọng biết đến tông môn này, là vì lần tham dự Thất Tinh Bí Cảnh, tìm kiếm bảo vật tăng thọ kia. Khi đó, trong số những người xông vào Sâm Hải nguyên giới, có một nữ tu sĩ tên là Tô Khởi Vân, nàng vì một người bằng hữu tên là "Tiểu Ngư Nhi" nên sớm rời khỏi bí cảnh. Dựa vào công pháp đắp nặn thân thể mà Quan Diễn tiền bối tặng, đi khắp nơi tìm kiếm vật liệu tái tạo nhục thân cho Tiểu Ngư Nhi.
Những năm này không thấy tin tức gì, cũng không biết có thành công hay không?
"Tiểu Ngư Nhi" kia cũng là bạn khuê mật của Trúc Bích Quỳnh, sau khi rời khỏi Thất Tinh bí cảnh, hắn đã từng nhắc tới việc này với Trúc Bích Quỳnh, nàng còn đau buồn thật lâu, có điều nàng và Tô Khởi Vân lại không có liên hệ....
Chuyện cũ đã xa xôi, trước mắt việc qua sông là quan trọng nhất.
Chủ trì chiến trường Nhâm Ngọ này, chính là Trấn Nhung kỳ tướng Thương Phượng Thần.
Người tu sĩ Thần Lâm thân kinh bách chiến này là một nho tướng. Dù là về mặt dụng binh hay là chiến lực cá nhân, đều là người nổi bật trong cùng cảnh. Ngoại giao hay nội trị của Dương Cốc đều là do một tay ông ta phụ trách.
Lúc đám người Khương Vọng chạy đến, thế công của đại quân đang hừng hực như lửa.
Mặc dù phía Nhân tộc đủ binh lực nhưng cầu tạm lại chật hẹp, không thể nào phát huy được ưu thế.
Cuối cùng chỉ có thể dùng huyết dũng va chạm, hai bên Nhân tộc, Hải tộc đều không ngừng có chiến sĩ ngã xuống.
Giới Hà thì lại không dính chút bụi nào, nó xoắn nát hết mọi thứ, vẫn lộng lẫy như cũ.
"Giới Hà khó qua, quân địch ngoan cường, Võ An Hầu có cao kiến gì không?" Vừa nhìn thấy Khương Vọng, Thương Phượng Thần liền mở miệng hỏi.
Hắn ta điều binh khiển tướng thong dong như thế, lấy quân sĩ lấp sông lạnh lùng như vậy, cần gì phải mở miệng hỏi người khác phương pháp ứng đối.
Đây chỉ là sự tôn trọng dành cho tước vị Võ An Hầu mà thôi.
"Khương mỗ chỉ có cái dũng nhất phu, nào hiểu được việc bày mưu tính kế?" Khương Vọng lắc đầu: "Nếu Thương tướng quân muốn xông trận, Khương mỗ nguyện làm tiên phong trận này."
Thương Phượng Thần cười cười, lại hỏi: "Võ An Hầu có nguyện ý thống lĩnh một quân, phân ưu giúp ta?"
"Binh không biết tướng, tướng không biết binh, chỉ là thêm phiền phức." Khương Vọng cự tuyệt nói: "Vẫn cứ để ta làm một tiểu tốt đi, chỉ có chuôi kiếm trong tay này, mới xem như có chút phong mang."
Thương Phượng Thần lại nhìn về phía Trần Trị Đào, Trần Trị Đào xua tay trước một bước: "Thương tướng quân chớ nhìn ta, chỉ tính việc xông pha chiến đấu thôi thì trạng thái này của ta cũng dã chậm trễ rất nhiều rồi."
Thương Phượng Thần nhìn về phía Phù Ngạn Thanh, chậm rãi nói: "Không bằng tới Trấn Nhung của ta."
Phù Ngạn Thanh chỉ đáp: "Ta sẽ lại dựng thẳng Sơn Tự kỳ".
Thương Phượng Thần nhìn hắn ta một cái thật sâu: "Vậy ta chúc phúc ngươi."
Sau đó quay người, nhanh chân đi về phía Giới Hà: "Võ An Hầu, ta sẽ không khách khí với ngươi, hôm nay mượn phong mang của ngươi, xin mời phá trận vì Nhân tộc!"
Trong thông đạo do quân đội tránh ra, Khương Vọng không chút do dự tiến lên.
Trúc Bích Quỳnh theo sát phía sau, Trác Thanh Như cũng đi theo.
Khương Vọng nhìn Giới Hà: "Bờ bên kia là do Kỳ Hiếu Khiêm chủ trận?"
Nạp Lan Long Chi của Thâu Thiên Phủ cũng bay tới.
Đây là một công tử văn nhã tay cầm quạt xếp, nếu không phải trên ngón tay mang theo mặc ban chỉ đặc hữu của Thâu Thiên Phủ, người ta còn tưởng rằng là học sinh nào đó trong thư viện ra.
Có điều, khi hắn ta lấy ban chỉ kia xuống, đổi một thân trang phục, thì chẳng còn ai nhận ra hắn ta nữa. Thâu Thiên Phủ nổi danh là thân pháp cùng khả năng ẩn nấp, trên hai phương diện này, có thể nói là thiên hạ vô song.
Thương Phượng Thần gật đầu nói: "Đúng vậy."
Khương Vọng nhanh chân đi về phía trước: "Vậy thì có thể qua sông!"
Nạp Lan Long Chi đi vào giới vực này mới chỉ hai canh giờ, nhưng trong hai canh giờ ngắn ngủi này, đã sâu sắc hiểu Kỳ Hiếu Khiêm khó chơi đến thế nào. Giờ phút này nhìn quanh hai bên, thấy không có ai dị nghị gì, không khỏi hỏi: "Lời này của Võ An Hầu giải thích thế nào?"
Không đợi ai khác lên tiếng, tiếng trả lời của Khương Vọng đa truyền đến từ phía trước: "Hắn đã biết ta."
Oanh!
Yên giáp phụ thân, sương trắng khoác sau vai, trong nháy mắt khi Mê Tinh nhập vào Giới Hà rồi nát vụn, quy tắc được ổn định trong một khoảng thời gian cực ngắn kia, Khương Vọng đã vượt qua Giới Hà: "Kỳ Hiếu Khiêm đến nhận lấy cái chết!"
Đợi đến khi diễm quang tan hết, kiếm khí tản đi, quả nhiên, trong tầm mắt đã không còn thân ảnh của Kỳ Hiếu Khiêm nữa, hắn ta chạy còn nhanh hơn cả sát khí.
Nạp Lan Long Chi theo sát sau vượt qua Giới Hà, lại chỉ thấy đại quân Hải tộc rút lui như nước thủy triều, trạng thái thề sống chết cản sông trước đó dựa như chỉ là ảo giác: "Chuyện gì xảy ra?"
Thương Phượng Thần dẫn quân qua sông cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn ta mời Khương Vọng phá trận đương nhiên là vì biết Khương Vọng cùng Kỳ Hiếu Khiêm đã từng giao phong. Nhưng hắn ta không ngờ lại là cục diện như thế, Kỳ Hiếu Khiêm vừa nghe tiếng Khương Vọng liền đi, giống như kẻ tao ngộ sinh tử hiểm nguy trong trong Sa Bà Long Vực là hắn ta vậy!



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad