Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3694 - Mọi thứ đều không đủ



Chương 3694 - Mọi thứ đều không đủ




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khi Kiều Hồng Nghi được giải thoát khỏi trạng thái vô tri vô giác, cả người như vừa được cứu từ dưới nước lên, không ngừng thở dốc.
Lồng ngực truyền đến sự nặng nề khó chịu, tưa như một cái ống bễ đã cũ kỹ lâu năm.
Sau đó, hắn ta mới phát hiện, mình bị treo ngược trên một cái cọc gỗ cực lớn. Vây quanh cái đài cao có cọc gỗ này, là vô số người. Bọn họ đều nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Hắn ta vốn là kẻ thuộc làu kinh điển, liền lập tức nhớ tới một loại hình phạt cổ xưa —— kiêu.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, cuối cùng đầu của hắn ta sẽ bị chặt mất, bị treo lên trên mũi nhọn của cọc gỗ kia, dùng điều này để cảnh cáo thế nhân.
Điều này khiến hắn ta không rét mà run.
Sức mạnh trong cơ thể không thể dựa vào, hắn ta gấp rút vận dụng đầu óc, cố sức tìm kiếm người có thể làm chủ trong đám người, cuối cùng cũng nhìn thấy một người nam nhân ngồi dựa vào ghế lớn, dùng tay chống trán ở đài cao phía xa kia.
"Võ An Hầu!" Hắn ta vừa lên tiếng mới phát hiện giọng của mình đã vô cùng trầm khàn nhưng vẫn cố sức gọi lớn: "Trong chuyện này có hiểu lầm, ngươi nghe ta giải thích, chớ làm tổn thương đến tình nghĩa giữa Hạo Nhiên Thư Viện cùng Đông Tề!"
Khương Vọng không nói gì.
Ngược lại là Trần Trị Đào bên cạnh mở miệng: "Vậy ngươi giải thích xem, vì sao lúc hải thú vây đảo, ngươi lại dẫn sư muội của mình bỏ trốn?"
Bởi vì Thái Hư Phái cùng Trấn Hải Minh quả thực có hợp tác, Kiều Hồng Nghi đến Mê Giới săn hải thú quả thực là được Trấn Hải Minh ủng hộ, mà Trấn Hải Minh lại là do Điếu Hải Lâu chủ đạo, cho nên chuyện của Kiều Hồng Nghi, Trần Trị Đào vốn không có ý định đứng ra, y cũng có thể dùng lý do bị thương nặng để tránh việc này.
Nhưng trước khi bỏ đi, Kiều Hồng Nghi còn cố ý dừng việc vận chuyển của đại trận hộ đảo, rõ ràng là muốn dùng an nguy của tu sĩ trên đảo để ngăn cản bước chân của Khương Vọng.
Dưới tình huống như thế, y phải trực tiếp hỗ trợ việc phòng thủ trên đảo, không thể không ra tay, cũng cực kỳ khinh thường cách làm người của Kiều Hồng Nghi.
"Không phải ta chạy trốn, ta chỉ muốn trực tiếp nghênh kích hải thú, phối hợp với sự tiến công của Hầu gia!" Kiều Hồng Nghi bỗng nhiên kêu to: "Trần Trị Đào! Ngươi còn không biết xấu hổ mà mở miệng nói ta. Nếu không phải do cấm chế chó chết của ngươi vô dụng, làm cho phù đảo thứ nhất xảy ra chuyện, Kiều Hồng Nghi ta còn phải phí công nhọc sức gây nên hiểu lầm như vậy với Khương Hầu gia sao?"
Trần Trị Đào im miệng, điều này quả thực là nỗi đau không có cách nào né tránh, có lẽ cả cuộc đời này của y sẽ đều là như vậy.
Vào lúc này, Khương Vọng nhấc mí mắt.
"Hầu gia! Hầu gia!" Kiều Hồng Nghi lấy lòng gọi lớn: "Chuyện của phù đảo thứ nhất, ta cũng đau lòng! Nhưng thiên tai là do Hải tộc, Nhân họa là do Điếu Hải Lâu, ta cũng không còn cách nào mà! Ta đã cố sức giữ vững phù đảo thứ hai, giúp ngài bảo vệ một phần thành quả thắng lợi, không cầu ngài nhớ công lao của ta nhưng mong ngài có thể suy nghĩ đến sự nỗ lực của ta!"
Khương Vọng chỉ lẳng lặng nhìn hắn ta.
Các chiến sĩ còn lại của phù đảo thứ hai, vây chung quanh hình đài, đều nhìn vào hắn ta.
Trọng lượng của ánh mắt như thực chất, Kiều Hồng Nghi cảm thấy có hơi choáng váng, có lẽ là vì lực lượng xói mòn quá mức.
"Ta... Ta là đến chấp hành nhiệm vụ Thái Hư Quyển Trục, trên người của ta có văn thư do Trấn Hải Minh ký tên." Hắn ta hốt hoảng nói: "Ta tuyệt đối không hề có ý nhắm vào ngài. Ngài nhìn thử đi, nhìn thử một chút đi!"
Khương Vọng mở miệng thốt ra hai chữ: "Không đủ."
Kiều Hồng Nghi đột nhiên cất cao giọng: "Hạo Nhiên Thư Viện vượt ngang tam quốc, chính là đại thư viện thứ năm trong thiên hạ! Ta là chân truyền của Hạo Nhiên Thư Viện, dù có sai gì thì ngươi cũng không thể tự tiện dụng hình đối với ta!"
"Không đủ."
Kiều Hồng Nghi khẩn trương nuốt nước bọt: "Ta là người Trịnh quốc! Ở Trịnh quốc ta có danh vọng rất cao, nhà ta ở Trịnh quốc cũng là thế lực lớn. Ngài chính là quốc hầu Đại Tề, suy nghĩ sâu xa, mặc dù Tề quốc hùng bá phương Đông nhưng chẳng lẽ không quan tâm đến tình cảm với các nước láng giềng sao?"
Khương Vọng bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, bình tĩnh lặp lại: "Không đủ."
Trong thanh âm của Kiều Hồng Nghi bắt đầu mang theo tiếng nức nở: "Lão sư của ta là đại nho Đàm Ứng Chương, ta rất được ngài ấy coi trọng."
"Hào kiệt thiên hạ là Cố Sư Nghĩa cũng đã từng chỉ điểm cho ta."
"Đúng rồi... Đúng rồi! Ta có rất nhiều Nguyên thạch, ta giấu ở nhà! Ta có thể lấy ra toàn bộ, cống nạp cho ngươi, xem như là tiền chuộc tội, có tiền chuộc tội đúng không? Đúng không?"
"Pháp khí! Ta còn có pháp khí..."
Tất cả chiến sĩ của phù đảo thứ hai đều tập trung ở đây, nhưng hiện trường lại an tĩnh đến đáng sợ.
Chỉ có tiếng cầu xin tha thứ cố sức của Kiều Hồng Nghi, đến cuối cùng thậm chí hắn ta còn bật khóc nức nở, cùng từng tiếng "không đủ"... kia của Khương Vọng.
"Không đủ."
"Không đủ."
"Không đủ."
Thanh âm của hắn không hề có nhịp địu, không lên không xuống, giống như chuyện này không còn chỗ trống để sinh ra khó khăn trắc trở nữa.
Tất cả mọi người đều biết tâm ý Khương Vọng đã quyết, chính bản thân Kiều Hồng Nghi cũng rõ ràng nhưng hắn ta vẫn đang cố sức miêu tả, từ lần đầu tiên hắn ta hành hiệp trượng nghĩa nói tới hắn ta tôn sư trọng đạo thế nào, kính già yêu trẻ ra sao, trừ bạo giúp kẻ yếu thế nào...
Những thứ hắn ta nói đều có thể tra, quỹ tích nhân sinh trong miệng hắn ta cũng quả thực vinh quang, tươi đẹp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad