Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1100: Cảnh đời

Chương 1100: Cảnh đời
Trọng Huyền Thắng là cao thủ diễn trò nên hắn cũng đã bị ảnh hưởng từ lâu, mà Trang Thừa Càn lại càng là đích thân làm mẫu cho hắn thấy cái gì gọi là lừa thần gạt quỷ. Mấy loại biểu diễn tâm tình hiện tại của hắn, tuy chắc chắn không thể tự nhiên như Trang Thừa Càn, nhưng để lừa gạt Phong Minh đang không mấy hào hứng thì không phải vấn đề lớn.
Quả thực là Phong Minh chưa từng nghe nói đến Khê Vân Kiếm Tông, nhưng vẫn an ủi nói: "Cũng có nghe nói qua, cũng từng rất có tiếng tăm. Huynh đệ ngươi không cần nhụt chí, ngươi còn trẻ như vậy... Nhất định phải biết thà khinh lão tóc bạc, chớ khinh thiếu niên nghèo!"
() T#ä%®, SM1/#? - Thà khinh lão tóc bạc, chớ khinh thiếu niên nghèo: Đây là 1 câu trong "tiểu thuyết" Nho lâm ngoại sử"" nổi tiếng thời nhà Thanh, khuyên không nên đánh giá người khác ở hiện tại hoặc bề ngoài, thiếu niên hiện tại nghèo nhưng còn trẻ thì tiền đồ vô hạn lượng.
Nói đến câu sau, hắn ta lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, cứ nghĩ là lại bắt đầu nghĩ tới chuyện đối đãi vô lễ của phủ Uy Ninh hầu.
"Nhân vật như huynh đài, đương nhiên là có tư cách nói câu này" Khương Vọng chua xót phụ họa một câu rồi lại xốc lại tỉnh thần: "Quên giới thiệu với huynh đài, tiểu đệ là Vu Tùng Hải của Khê Vân Kiếm Tông, hôm nay được gặp nhân vật như huynh đài, không còn gì may mắn bằng! Vì đã thất lễ, nên xin mượn một ly li rượu này của Hầu phủ kính huynh đài Vừa dứt lời, hắn liền giơ chén rượu lên uống một hơi hết sạch.
Hiểu rõ thế sự đều là tu nghiệp, suy nghĩ thông suốt chính là quân lương. Sau khi trải qua nhiều chuyện và mở mang kiến thức nhiều như vậy, đối với bản tính của con người, Khương Vọng cũng đã dần dần có những hiểu biết của chính mình.
Trạng thái lúc này của Phong Minh, sau khi bị phủ Uy Ninh hầu làm nhục và bị Phong Việt áp chế hết lần này đến lần khác, chính là đang cần có sự thừa nhận và khích lệ để nhặt lại tự tôn.
Mà Khương Vọng mở miệng thì tuấn tú lịch sự, ngậm miệng là thiên kiên một thời, không ngừng hạ thấp bản thân để nâng đối phương lên, lại chính là đang ném vào đúng chỗ.
Không thèm để ý là một loại lựa chọn, ứng phó cũng là một loại lựa chọn.
Dưới sự ảnh hưởng của Lạc Lối thì cái trước đương nhiên sẽ không tồn tại.
Ngay sau đó, Phong Minh cũng bưng chén rượu lên, nhấp một ngụm: "Có thể quen biết nhau chính là có duyên phận, ta là Phong Minh"
Lúc Phong Việt quay lại, Phong Minh và Khương Vọng đã uống rất nhiều rồi, bầu không khí sôi nổi, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Đương nhiên, mới trong một thời gian ngắn như vậy, Phong Minh cũng không thể thật sự thổ lộ tâm sự với Khương Vọng được, hắn ta chỉ đơn giản là tung hứng ngoài mặt, và cũng có cả ý nghĩ mượn rượu giải sầu.
"Vụ huynh đệ, ta nói huynh nghe. Huynh nói Hầu chó má này..."
Phong Minh vừa khoác vai Khương Vọng, vừa vô tình thốt ra mấy câu trong lòng.
"Khu!" Phong Việt ho khan một tiếng, ngăn lại ý định thổ lộ tâm tình của hắn ta.
Rõ ràng là Phong Minh bị phụ thân quản chế đến mức rất ngoan ngoãn, hắn ta lập tức thu tay, ngồi ngăn ngắn lại, có lẽ là để tránh lúng túng khó xử, hắn ta đã giới thiệu với phụ thân: "Vị huynh đệ Vu Tùng Hải này là bằng hữu mà ta vừa kết giao."
Phong Việt gật đầu coi như lấy lệ.
"Đi thôi" Ông ta nói: "Đi vào trong với ta"
Lần này hai cha con Phong Việt tới là để thay mặt Thanh Vân Đình nối lại quan hệ với phủ Uy Ninh hầu, đương nhiên không thể vì bị ghê lạnh mà liền bỏ đi được.
Vừa rồi là ông ta đã lôi kéo quan hệ với Tiêu quản sự, không biết đã lén cho bao nhiêu lợi ích, nhưng rõ ràng là Tiêu quản sự đã dễ dàng hơn.
Ít nhất là hiện giờ bọn họ có thể ngồi trong viện.
"Ta không đi" Phong Minh trong lòng nén cơn giận: "Chỗ này dễ chịu hơn!"
Nhưng Phong Việt đã xoay người sang chỗ khác, chỉ để lại một câu: "Chớ lề mề"
Đối với đứa con này, ông ta vẫn thật sự không nuông chiều một chút nào.
Phong Minh có chút bẽ mặt trước mặt "bằng hữu mới" này, định ngồi yên bất động, nhưng cũng sợ hãi uy phong ngày trước của cha mình.
Khương Vọng rất hiểu chuyện nói: "Phong huynh, nếu người của Hầu phủ đã thừa nhận việc tiếp đón huynh không được chu đáo, thì lúc này mời các huynh vào chính là đang tỏ ý xin lỗi. Những gì họ làm trước đó là không đúng, nhưng huynh tuổi trẻ tài cao, mưu hùng chí lớn như vậy, cớ gì phải so đo với bọn họ đây?"
Phong Minh kì kèo giây lát rồi lại nghiêng theo chiều gió: "Vu huynh đệ nói đúng. Chung quy vẫn là giao tình của bậc cha chú, ta cũng không thể quá theo tính mình"
Nói vậy xong hắn ta liền đứng dậy đuổi theo bóng lưng của Phong Việt, nhưng chưa đi được mấy bước, cũng không biết là nghĩ đến điều gì, hắn ta chợt dừng lại, rồi quay người ngoắc tay với Khương Vọng: "Huynh đệ, huynh cũng đi cùng đi!"
Có lẽ là hắn ta muốn khoe khoang một chút trước mặt bằng hữu mới quen, cũng có thể là cảm thấy vị huynh đệ Vu Tùng Hải này khá hiểu chuyện nên muốn dẫn hắn đi nhìn cảnh đời.
Tóm lại, lúc này Phong thiếu gia Phong Minh đã vươn ra một cái ngoắc tay của tình bằng hữu.
Ông trời thương xót, có Phong Việt ở đây, Khương Vọng không hề tự ý dùng Lạc Lối thần thông. Hắn cũng hoàn toàn không ngờ tới sẽ có sự tiến triển này, hắn vốn chỉ định giả vờ quen biết với Phong Minh trước, sau đó đến thị trấn Văn Khê thì tìm cơ hội tiếp xúc tiếp.
Khê Vân Kiếm Tông suy tàn, người thừa kế duy nhất đang lâm vào cảnh gian nan, đành phải chạy đến huyện Văn Khê trước đó đã từng ở một thời gian để phát triển, sau đó mới tình cờ gặp người quen đã từng quen biết trong phủ Uy Ninh hầu... Khương Vọng sớm đã viết xong kịch bản này.
Nhưng vận mệnh lại an bài sự phát triển còn tốt hơn nữa.
Đương nhiên là Khương Vọng muốn đi theo, nhưng chỉ lắc đầu nói: "Hầu phủ chỉ kêu các huynh vào, ta mà đi theo thì sẽ tính thành chuyện gì chứ, đây không phải khiến Phong huynh khó xử hay sao?"
Nếu hắn chỉ từ chối thì Phong Minh có lẽ sẽ không nói gì nữa.
Nhưng hắn lại nhắc tới Hầu phủ, nói sẽ khiến Phong Minh khó xử, thì Phong Minh ngược lại lại càng phải kéo hắn đi xem "nhìn cảnh đời".
"Có gì có thể khó xử? Thanh Vân Đình ta còn không có chút mặt mũi này sao?" Phong Minh bất mãn nói: "Nếu ngươi tin tưởng thực lực của vi huynh thì ngươi tới đi!"
"Chuyện này..."Khương Vọng đứng dậy với gương mặt khó xử, sau khi phát hiện Phong Việt đang đi phía trước cũng không phản ứng gì, mới đuổi theo nói: "Cũng được, ta với Phong huynh vừa gặp đã thân, vậy thì liền không thể khiến huynh không hài lòng được. Phong huynh nói đi đâu thì đi đó!"
Phong Việt quả thực không để ý.
Thứ nhất là những người tới tham dự thọ yến của phủ Uy Ninh hầu, dù bối cảnh sao thì phần lớn cũng đều là người có lai lịch rõ ràng.
Thứ hai là vì mặc dù ông ta quản giáo nhi tử nghiêm khắc, nhưng cũng không muốn cứ năm lần bảy lượt làm mất mặt nó.
Vả lại, dẫn một người vào trong viện dùng yến, thật ra chỉ là một chuyện nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, liền coi như mang theo một tên tùy tùng.
Cuối cùng chính là sự "khuyên giải" của Khương Vọng với Phong Minh trước đó vừa cho Phong Minh tôn trọng, lại khiến nó nghe theo mà đi vào, điều này đã khiến cho Phong Việt phải thừa nhận rằng hắn mạnh hơn nhiều so với mấy tên tùy tùng ở huyện Văn Khê của nhi tử. Tạm thời tiếp tục quan sát, nếu như thể hiện tốt thì để nhi tử thu một tùy tùng trở về cũng không phải là chuyện không thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad