Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1404: Triều dâng triều hạ

Chương 1404: Triều dâng triều hạ
Hạt mưa vẫn đang rơi tí tách trên nóc khoang thuyền.
Đương nhiên tiếng mưa rơi trên nóc khoang thuyền và tiếng mưa rơi trên mặt biển là hai loại âm thanh khác nhau. Loại trước càng dứt khoát bao nhiêu thì loại sau lại càng nặng nề bấy nhiêu.
Lúc này Phạm Thanh Thanh đã thoát khỏi trạng thái cấm thanh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thành thật ngồi một bên. Không nhúc nhích, giống như đang nhập định nhưng chưa nhập định vậy. Từ tiếng tim đập có thể đoán, có hơi khẩn trương.
Ô Liệt hơi dựa vào vách khoang thuyền, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, có thể nghe thấy tiếng hô hấp thư thái của lão ta. Cho dù trên người có thương tích thì vẫn có sự thong dong của một cường giả như trước.
Lâm Hữu Tà thì đang ngồi điều tức. Nhưng hô hấp có chút rối loạn, hiển nhiên là có tâm sự nặng nề.
Tất cả âm thanh, Khương Vọng đều nghe thấy rõ ràng.
Âm thanh khác nhau, có tâm trạng khác nhau. Thằng nhóc ba tuổi cũng có thể đoán ra tâm trạng của mẫu thân từ giọng nói của người, đó không phải là một thế giới mới mẻ gì. Nhưng bởi vì tu luyện Ngũ Tiên Như Mộng Lệnh Thanh Bộ mà thế giới này lại càng chân thật hơn một chút.
Khương Vọng không khỏi nghĩ đến, nếu có thể tìm được Thuật Giới phù hợp, sẽ xuất hiện "Thanh Văn Tiên Điển" chân chính, thậm chí có thể tu thành "Nhĩ Tiên"...
Âm thanh của thế giới này, lại sẽ có dáng vẻ như thế nào?
^ Nếu như tu thành "Mục Tiên", chắc hẳn việc phát hiện trọng lượng của ánh mắt sẽ không phải là việc khó, đánh tan ánh mắt cũng chưa chắc là việc không thể.
Truyền thừa của Vạn Tiên Cung, thật là khiến cho người ta khát vọng. Vạn Tiên Lai Triều Đồ chân chính sẽ là dáng vẻ như thế nào?
Mưa tạnh rồi lại rơi, thủy triều lên rồi lại xuống.
Trong lúc Khương Vọng tu hành, chặng đường kế tiếp đã bình an trôi qua, không chút gợn sóng.
Thuyền long cốt của đảo Băng Hoàng, ở quần đảo Cận Hải cũng coi như có chút thể diện, mặc dù không có tiếng tăm lừng lẫy như Lý thị Thạch Môn ở Tề cảnh, nhưng cũng hiếm có ai không có mắt dám đụng đến.
Mà Khương Vọng ngồi trên thuyền này, đã sớm vang danh khắp các đảo. Người biết chẳng muốn trêu vào. Người không biết, thì ngay cả một cửa ải của Lý Dần kia cũng đều không qua được.
Bất luận là Địa Ngục Vô Môn hay là Điền gia đều không có động tĩnh.
Bốn ngày sau liền đến quận Lâm Hải.
Một mình Lý Dần lái thuyền long cốt trở về, Khương Vọng thì mang theo Phạm Thanh Thanh, cáo biệt với Ô Liệt và Lâm Hữu Tà.
Uy thế của một quốc gia thể hiện ở những phương diện nào?
Một trong số đó chính là cảm giác an toàn của dân chúng quốc gia đó.
Đến lúc này, mỗi một người đi xuống từ con thuyền đều như trút được một gánh nặng.
Mỗi người đều hiển rõ, nơi đây đã là Tề quốc. Luật pháp của Tề quốc, những điểm mấu chốt cho phép hành động, bất kể là ai cũng không thể bỏ qua.
Phạm Thanh Thanh, Ô Liệt, Lâm Hữu Tà đang trốn chạy tất nhiên không cần phải nói, mà người yểm trợ suốt hành trình này là Khương Vọng thật ra cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Chuyện này ta nợ ngươi một mối ân tình" Ô Liệt nói.
Khương Vọng không biết vết thương của lão ta đã điều dưỡng tốt hay chưa. Nhưng giọng nói của người này nghe qua càng thêm trầm ổn mạnh mẽ, có vẻ đã khỏe lên nhiều rồi.
Sau khi tiến vào Tề cảnh, sức mạnh mà một người từng là Thanh Bài có tư cách Thần Lâm có thể sử dụng là vô cùng đáng sợ.
Lâm Hữu Tà cũng nói: "Sau này sẽ hậu tạ."
Khương Vọng suy nghĩ một chút, nói: "Thật ra ta đúng là có việc muốn nhờ các ngươi giúp."
Ở Tề quốc, ân tình mà danh bộ Ô Liệt nợ, có giá trị vô cùng lớn.
Khương Vọng vội vã muốn thực hiện như vậy hình như hơi thiển cận.
Nhưng người như Ô Liệt và Lâm Hữu Tà, tất nhiên có thể biết, việc này là do Khương Vọng không muốn có quá nhiều vướng mắc với nhóm người của lão ta.
"Ngươi cứ nói đi" Lâm Hữu Tà nói.
Lúc này khác với lúc điều tra Khương Vọng. Lúc điều tra phá án, đương nhiên không muốn bị bám lấy, và phải như một bạn đường bình thường.
Cho nên lúc này Khương Vọng muốn thanh toán món ân tình này cho xong, nàng cũng sẽ không ngăn cản.
"Là như vậy." Khương Vọng không quan tâm trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, nói thẳng: "Õ Mê Giới ta có quen một vị bằng hữu, tên là Chử Mật. Trong lúc chúng ta phá vòng vậy, hắn ta bất hạnh hy sinh, trước khi chết nói là chẳng lưu lại thứ gì. Ta muốn biết tình trạng của hắn ta trước đây, muốn biết vì sao hắn ta lại bị phạt đến Mê Giới, hắn ta có mắt dài nhỏ, xuất thân từ Lương Thượng Lâu"
"Biết tên là được rồi" Lâm Hữu Tà dứt khoát nói: "Trong vòng ba ngày sẽ đưa tin tức đến cho ngươi."
Chuyện này nếu Khương Vọng tự đi thăm dò thì cũng không khó lắm, chỉ là đến hỏi Trịnh Thương Minh mà thôi. Còn đối với Lâm Hữu tà mà nói, chuyện này lại càng đơn giản.
Chuyện càng đơn giản thì lại càng cho thấy ý muốn xa cách của hắn.
Cho nên Lâm Hữu Tà cũng đáp lại rất ngắn gọn.
"Vậy thì làm phiền ngươi rồi." Khương Vọng rất lễ phép nói: "Đến lúc đó đưa tin đến biệt phủ Hà Sơn của Trọng Huyền Thắng là được."
Lâm Hữu Tà không hỏi Khương Vọng ở đâu, đương nhiên là nắm chắc việc có thể tìm được Khương Vọng vào ba ngày sau, bất luận Khương Vọng có ở đâu đi nữa. Chứ không hề có ý gì khác.
Mà Khương Vọng trực tiếp nói ra địa chỉ chính là không hy vọng Lâm Hữu Tà tìm đến hắn. Quả thực giống như trốn ôn thần vậy, chuyện nào ra chuyện ấy, được phân chia vô cùng rõ ràng.
Lâm Hữu Tà nhìn hắn một cái thật sâu, chỉ nói: "Được"
Sau đó xoay người, đi theo Ô Liệt.
Trọng Huyền Thắng được nhắc đến, bây giờ đang ở đảo Vô Đông nghiến răng nghiến lợi.
Trấn Hải Minh vừa mới thành lập, mối quan hệ bên trong vô cùng phức tạp, không phải là tu sĩ hải đảo có thâm niên thì rất khó có thể hiểu rõ. Trọng Huyền Thắng mới đến hải ngoại bao lâu chứ, theo lý mà nói thì nên đàng hoàng một chút, làm việc biết điều, tránh việc liên quan đến Điếu Hải Lâu.
Nhưng chuyện của Khương Vọng đã giải quyết xong rồi, hắn ta liền đem tỉnh lực trở lại lĩnh vực kinh doanh, vậy mà lại như cá gặp nước.
Bởi vì hắn ta không có ý định ở lại hải ngoại trong thời gian quá dài, nên mới phải tăng tốc làm việc, vô cùng bận rộn.
Hôm nay vất vả lắm mới quay trở lại đảo Vô Đông, chờ hắn ta lại là tu sĩ Phù Ngạn Thanh của Dương Cốc đã nấn ná lại đảo Vô Đông mấy ngày và một món nợ có thể nói là kinh khủng...
Khoảng chừng bốn ngàn viên nguyên thạch!
Đây là khái niệm thế nào?
Một viên nguyên thạch chẳng khác nào một viên Khai Mạch đan cấp Giáp, tương đương với một cái hộp trữ vật phổ thông.
Hộp trữ vật hình sóc năm ngoái có số lượng tiêu thụ vô cùng tốt của Mặc gia, giá bán cũng chỉ là ba viên nguyên thạch mà thôi.
Khương Thanh Dương đã phát minh ra đạo thuật dùng nguyên thạch để ném người ta sao? Hay là hắn đã che giấu thân phận thật là truyền nhân của thương gia sao?
Hoặc là nói, chiến tích của hắn ở Mê Giới, là dùng tiền để mua hả? Nếu không thì sao có thể nợ nhiều như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad