Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1948: Rừng trúc phía Bắc (2)

Chương 1948: Rừng trúc phía Bắc (2)
Nhưng thứ nhất, nếu hắn trực tiếp đi tìm Khổ Giác sẽ rất dễ bị Cảnh quốc phát hiện. Thứ hai, Khổ Giác đi khắp thiên hạ tìm hắn, hành tung bất định, dưới tình huống không thể công bố thân phận, hắn chưa chắc đã tìm được Khổ Giác.
Cũng may là hành tung của hòa thượng Tịnh Lễ cố định, làm ái đồ của Khổ Giác, có lẽ Tịnh Lễ có cách liên lạc với Khổ Giác.
Mặt khác, sau khi đến Huyền Không Tự thì trở về Tề quốc cũng tương đối dễ dàng, là một lựa chọn khá an toàn.
Nhưng đi từ rừng trúc Tẩy Nguyệt đến Huyền Không Tự cũng không đơn giản như vậy.
Cuộc chiến ở thành Ly Nguyên thành đã trần ai lạc định (1), nhưng nó vừa vặn bắt đầu một cuộc chiến khác.
(1) trần ai lạc định: mọi chuyện đã được định, không thể thay đổi.
Chiến tranh Mục quốc – Cảnh quốc!
Sau khi Mục quốc đoạt được thành Ly Nguyên, Hai bên Mục – Thịnh đều không ngừng tăng binh.
Thịnh quốc cùng với Cảnh quốc đứng ở sau lưng tuyệt đối sẽ không chấp nhận kết cục của thành Ly Nguyên. Mà Mục quốc không dễ dàng gì mới có thể bẻ gãy “mũi dao” của Thịnh quốc, trực tiếp thâu tóm Trung vực, đương nhiên cũng sẽ không nhân nhượng.
Hai nước bá chủ một khi trực tiếp va chạm, kết quả sẽ như thế nào đây?
Một bình nguyên Hà Cốc hoang tàn khô cằn, có lẽ đó cũng là một đáp án.
Vùng đất rộng lớn giữa Cảnh quốc và cùng Mục quốc, bao gồm Bắc vực và Trung vực, có khả năng sẽ trở thành một chiến trường.
Không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm nơi đây.
Vì lý do an toàn, Khương Vọng tuyệt đối không có ý định băng qua khu vực này.
Như vậy xem đi đường vòng từ phía sau Mục quốc sau đó rẽ sang Khúc quốc để vào Đông vực là con đường đáng tin cậy nhất.
Hắn cũng không thể lại băng qua Trường Hà, chạy đến Nam vực, lại từ Nam vực trở về Đông vực. Như vậy xa hơn, cũng càng không an toàn.
Ngoài ra, đi qua Mục quốc, cũng có thể gặp mặt Tiểu Ngũ một lần để báo bình an, tránh để hắn lo lắng.
Lộ trình này thoạt nhìn có vẻ phức tạp, nhưng đó là kết quả của việc Khương Vọng cân nhắc kỹ lưỡng sau khi cẩn thận phán đoán tình hình.
...
Lúc Trọng Huyền Thắng hồi âm đã là buổi tối.
Lúc đó Khương Vọng khoác một chiếc áo choàng dệt bằng sợi gai dầu, hắn đã chạy rất xa. Tăng y mà Ngọc Chân cho hắn để ấn nấp đã sớm được thay ra.
Cũng không phải một thứ khiến hắn xấu hổ như là y phục nữ nhân. Kiểu dáng của tăng y màu xám tro kia trung tính, không phân nam nữ. Có điều Mục quốc là một quốc gia theo đuổi thần đạo, mà Thương Đồ thần đối với hòa thượng đạo sĩ gì đó đều không có quá nhiều thiện cảm.
Hắn mặc thành dáng vẻ bây giờ, hoàn toàn là vì để tránh phiền toái.
Tìm một chỗ ẩn nấp, lại tiến vào Thái Hư huyễn cảnh lần nữa, liền thấy được con hạc giấy của Trọng Huyền Thắng lảo đảo bay tới.
Khương Vọng cũng không đọc thư, trực tiếp mở ra không gian tinh hà.
Không lâu sau, hai người dễ dàng gặp nhau trong tinh hà lộng lẫy.
Ngang qua tinh hà, dựng một tòa đình nhỏ.
Hai người ngồi đối diện nhau, không có rưng rưng phấn khích, chỉ có sự vui mừng sống sót sau tai họa.
Trọng Huyền Thắng nhìn hắn, vẻ mặt cổ quái: “Huynh giết chết Triệu Huyền Dương sao?”
Khương Vọng thở dài một hơi: “Ta không có lựa chọn khác.”
Thịt trên mặt Trọng Huyền Thắng nhăn lại thành một đoàn: “Trước mặt huynh đệ nhà mình, huynh có thể đừng khoác lác như vậy được không?”
Khương Vọng: ...
Lần này quả thật hắn không khoác lác, hắn thật sự lấy làm tiếc cho cái chết của Triệu Huyền Dương.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, lời nói thật cũng giống như là đang khoác lác, trách ai được đây?
Khương Vọng chỉ đành thở dài một hơi nữa: “Huynh không hiểu ta, ta không trách huynh. Ta chỉ tự trách mình quá mạnh, vượt khỏi phạm vi huynh có thể hiểu đươc.”
“Huynh một vừa hai phải thôi!” Trọng Huyền Thắng vỗ bàn đá, thịt trên mặt cũng run rẩy theo.
“Được rồi.” Khương Vọng bất đắc dĩ nói: “Thực ra ta có thể giết hắn, là bởi vì...”
“Dừng lại!” Trọng Huyền Thắng vội vàng làm động tác tay ‘dừng lại’: “Ta không muốn nghe huynh giết hắn ta như thế nào, ta sợ hình tượng thuần khiết của huynh trong lòng ta sẽ bị phá hủy.”
Tuy rằng rõ ràng đây là Trọng Huyền Thắng không muốn tìm tòi bí mật của hắn, nhưng sao lời này... lại có chút gì kỳ dị?
Trọng Huyền Thắng bên kia đã nói: “Bây giờ chúng ta hãy chỉ nói về chuyện tiếp theo thôi.”
Khương Vọng suy nghĩ một chút rồi nói:
“Hay là để ta nói chi tiết những việc đã trải qua đi, cũng tránh cho huynh nghĩ ngợi lung tung.”
“Ồ.” Trọng Huyền Thắng kinh ngạc nói: “Huynh đã không biết ta nghĩ gì, tại sao lại nói ta suy nghĩ lung tung?”
Nhìn khuôn mặt mập mạp quen thuộc, nắm tay cũng ngứa một cách rất quen thuộc.
“Đổi chỗ nói chuyện được không?”
“Không.”
Dù sao cũng là người sống sót sau tai họa, khi nhìn lại thế gian này, đã khoan dung hơn rất nhiều...
Ta cảm thấy chư vị ngu xuẩn, liệu chư vị có thấy vậy như ta.
Khương Vọng buông nắm tay, độ lượng cười cười: “Tình huống lúc đó là như vậy...”
Cứ như vậy, hắn kể quá trình trong Thượng Cổ Ma Quật qua một lần. Bao gồm Triệu Huyền Dương nhận được lệnh muốn giết hắn, bao gồm Huyết Khôi Chân Ma Tống Uyển Khê, bao gồm Thất Hận Ma Công, bao gồm ma tộc áo đen kia... Duy chỉ có Ngọc Chân, vì tâm lý nào đó mà hắn không nói rõ ràng, chỉ nói là một người ngày xưa có quen biết ở Tẩy Nguyệt Am.
“Huynh nói là trong tay huynh có một kẻ có chiến lực Chân Ma?” Trọng Huyền Thắng trợn mắt há mồm.
Tuy rằng hắn ta xuất thân danh môn, kiến thức uyên bác nhưng cũng không thể không kinh ngạc với những gì Khương Vọng gặp được.
Nghĩ đến đây, trong bàn cờ với Trang Thừa Càn và Bạch Cốt tà thần Khương Vọng chính là tìm được đường sống ở trong đường cụt, quá trình đoạt được Huyết Khôi Chân Ma quả thực khiến người ta chấn động!
“Trước mắt chỉ có ở trong Thượng Cổ Ma Quật, mới có cơ hội triệu tới.” Khương Vọng sửa chữa: “Vả lại nếu không phải trong trường hợp bất đắc dĩ, ta cũng sẽ không thử lại. Cho nên cũng có thể nói là không có.”
Đã bị ma tộc áo đen kinh khủng kia chú ý, nếu còn xem Huyết Khôi Chân Ma là một thủ đoạn có thể dựa vào được thì đó chắc chắn là một hành vi ngu xuẩn.
Trọng Huyền Thắng đột nhiên nở nụ cười: “Thú vị lắm! Tám vị Chân Nhân đương thời cùng tới dãy núi Ngột Yểm Đô, không hề bỏ qua chút dấu vết nào, cuối cùng lại cho ra một kết quả chẳng liên quan chút nào!”
“Cũng không tính không liên quan chút nào.” Khương Vọng nói: “Thực sự là có thế lực thứ ba nhúng tay vào, chẳng qua thế lực thứ ba này là ở Vạn Giới Hoang Mộ mà thôi.”
“Đúng, đúng.” Trọng Huyền Thắng cười nói: “Còn có người quen cũ kia của huynh có thể qua mắt chân nhân nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad