Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1726: Giống Như Hoa Mai Đỏ

Chương 1726: Giống Như Hoa Mai Đỏ
Thần thông Nghịch Lữ chỉ có tác dụng trong phạm vi của diễn võ đài, đảo ngược thời gian của y và Hoàng Xá Lợi.
Nhưng nó không hề ảnh hưởng đến bên ngoài diễn võ đài.... cũng không thể ảnh hưởng đến bên ngoài diễn võ đài.
Không cần phải nói tới sáu vị chí tôn, chỉ cần nói đến cường giả dẫn đầu đội ngũ của các nước đang ngồi trên khán đài, Hoàng Xá Lợi có thể thay đổi thời gian của ai?
Chỉ là những người ở trong trận đấu, những người bị thời gian cuốn đi, thì không tránh khỏi có chút u mê.
Hoàng Xá Lợi - người sở hữu thần thông này, có thể chậm bước du hành trong thời gian, mà Triệu Nhữ Thành - người bị đảo ngược thời gian thì vẫn dừng lại ở khoảnh khắc cầm thanh kiếm kia chém xuống.
Y càng nghĩ càng không hiểu nổi, tại sao y lại đột nhiên lại bị nhìn thấu lựa chọn của mình, bị đánh thành ngã gục ở trong tình huống bất ngờ không kịp đề phòng. Phải biết rằng lúc trước, lúc Hoàng Xá Lợi đột nhiên gọi ra Lôi Âm Tháp, tấn công trực diện, mặc dù y phải né tránh một cách khó khăn, nhưng cũng tránh được phần lớn sức mạnh đến từ cú tấn công đó. Làm sao mà lúc này lại hoàn toàn bị đối thủ khống chế...
Cho đến khi y nghe thấy Dư Tỷ thông báo.
Đôi mắt y mờ đi.
Đừng nghĩ về nó nữa...
Thắng bại đã trở thành kết quả rồi.
Nhưng nhãn câu của y vẫn hơi chuyển động.
Rồi y nhìn thấy Khương Vọng.
Một khuôn mặt quen thuộc, dịu dàng, thanh tú và cương nghị, một gương mặt góc cạnh đã hiển thị rõ sự mài giũa của thời gian.
Phong tư độc nhất.
Lúc trước y đã lặng lẽ quan sát qua gương mặt này rất nhiều lần, nhưng vào giờ phút này, ở khoảng cách gần như vậy nhìn tới, người này thật là đã trở nên anh tuấn không ít.
Nếu bàn về dung mạo thì có thể xếp hàng thứ hai trong hàng ngũ Phong Lâm ngũ hiệp rồi.
Lúc này Khương Vọng đang cúi đầu nhìn y, trên mặt hắn không cách nào che giấu sự ân cần cùng lo âu.
"Khương... Khương..."
Bởi vì cổ của đã bị đâm thủng một nửa nên cho dù có thanh quang của Dư Tỷ chân quân giúp khôi phục phần nào, thì y cũng rất khó nói thành lời.
"Thật xin lỗi..."
Y cười.
Nụ cười này thực sự rất mê người.
Một người mỹ nam tử đang nằm trên mặt đất với vết thương nghiêm trọng, thê lương và buồn bã nở nụ cười.
Đây là một phong cảnh khiến người ta động lòng đến cỡ nào?
Làm cho người ta tan nát cõi lòng cũng làm cho lòng người say mê.
Cho dù là người chiến thắng Hoàng Xá Lợi, cũng không nhịn được bước tới trước một bước, nhưng rồi nàng ta chợt nhớ ra mình chính là người đã đánh Triệu Nhữ Thành thành ra thế này...
Thế là nàng ta đành rụt chân lại một cách ngượng ngùng.
Khương Vọng nhẹ nhàng vươn tay hơi nâng thân trên của Triệu Nhữ Thành lên, để y có thể nói chuyện một cách thuận lợi hơn.
"Xin lỗi vì điều gì?" Hắn ôn tồn hỏi.
Hắn vẫn luôn là như vậy, vẫn luôn bao dung đối với người thân, bạn bè bằng hữu, cho dù trải qua lừa dối hắn vẫn lựa chọn tin tưởng, đi qua bóng tối nhưng không bị bóng tối vấy bẩn.
Triệu Nhữ Thành từ từ nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra nhìn Khương Vọng.
Trên người mang thương thế, nhưng trong ánh mắt lại ẩn giấu nụ Cười.
"Ta đã nói là ta sẽ giành được vị trí quán quân, đã nói là sẽ gánh vác hết thảy, ta đã quá khoác lác rồi... ta không làm được."
Khương Vọng chỉ nhìn vào ánh mắt của y, không nói thêm lời nào khác.
Hắn chỉ nói: "Đệ phải biết rằng, ai mới là ca"
Sau đó Triệu Nhữ Thành không nhịn được lại cười, trong khi cười thì kìm không được phun ra ngoài một ngụm máu.
Y muốn quay đầu, nhưng lại không có khí lực.
Máu phun lên thanh sam của Khương Vọng.
Loại cảm giác bất lực do không nắm giữ được chính bản thân mình, làm cho y cảm thấy rất dày vò.
Bởi vì...
Y rõ ràng đã không cho phép mình trở lên vô lực một lần nữa!
Khương Vọng cúi đầu nhìn theo ánh mắt vô lực của y, đột nhiên nói: "Giống như hoa mai đỏ vậy."
Ánh mắt của Triệu Nhữ Thành thật giống như là có chút hoảng loạn, trong ánh mắt hoảng loạn đó, y nhìn lên tà áo xanh của Khương tam ca có dính vài giọt máu đỏ tươi li ti, thật sự giống như những đóa hoa mai mới nở.
Y lại muốn cười...
"Cái đó..."
Đúng lúc này, một giọng nữ vô cùng dịu dàng, ôn nhu vang lên.
Khương Vọng quay đầu nhìn lại, thì thấy một đôi mắt màu xanh biếc cực kỳ đẹp.
Chủ nhân của đôi mắt này có lẽ là một nữ tử vô cùng ôn nhu.
Đến khi nói chuyện thì giọng nói cũng cực kỳ nhỏ nhẹ, như sợ làm phiền đến người khác.
"Ta là Hách Liên Vân Vân, công chúa của Mục quốc, là bằng hữu của Triệu Nhữ Thành"
Nữ tử này mặc trang phục truyền thống của thảo nguyên, tay chỉ vào người đang nằm trong ngực của Khương Vọng, tiếp lời:
"Thương thế của huynh ấy, ta cho người tới xử lý được không?"
Nói xong, nàng ta tới một bên khác bên cạnh người của Triệu Nhữ Thành, rồi nửa ngồi xổm xuống, trên mặt mang nụ cười vừa ôn nhu lại vừa thân thiết, giang hai tay ra ý chỉ Khương Vọng đưa người lại cho nàng ta.
Vũ Văn Đạc đi sát phía sau Hách Vân Liên Liên nghe thấy vậy trợn mắt há mồm ngạc nhiên, từ lúc nào mà Vân điện hạ của chúng ta nhẹ nhàng ôn nhu đến thế? Ôn nhu đến nỗi khiến người ta phải lạnh cả sống lưng.
Đứng trên Quan Hà Đài này, thân phận của nữ tử này tất nhiên không phải là giả.
Hơn nữa nữ tử này cực kỳ thông minh, chỉ một câu nói vô cùng đơn giản, không mang một chút tính công kích nào, biểu hiện rõ ràng ý muốn và năng lực có thể cứu chữa thương thế cho Triệu Nhữ Thành, lại làm mất đi tâm lý kháng cự của Khương Vọng ở mức độ cao nhất.
Nhưng Khương Vọng vẫn hướng ánh mắt về phía Triệu Nhữ Thành.
Chỉ đến khi Triệu Nhữ Thành đáp lại hắn bằng một ánh mắt khẳng định thì mới nửa ôm Triệu Nhữ Thành lên, tiến lên phía trước đưa qua...
"Để ta, để ta"
Vũ Văn Đạc đầu tóc đều được thắt bím, nhanh chóng tiến lên phía trước hai bước, khụy gối xuống, tha thiết đưa hai tay ra, nhanh chóng nhận lấy Triệu Nhữ Thành, phóng khoáng nói: "Vân điện hạ, việc nặng nhọc như thế này cứ để ta làm cho! Hơn thế nữa Nhữ Thành là Duệ Cai của ta, ta đi chiếu cố, chăm sóc hắn ta cũng là điều nên làm"
Vì sợ làm ảnh hưởng đến thương thế của Triệu Nhữ Thành, nên Khương Vọng cũng không thể tránh được, đành phải để kẻ có thái độ như đang sốt ruột muốn cướp người này ôm đi.
Khương Vọng có chút không yên lòng, nhìn rồi lại nhìn y, sau đó hướng tầm mắt qua vị công chúa Mục quốc có đôi mắt xanh biếc kia.
Hách Liên Vân Vân không dấu vết thu hồi lại hai tay, từ từ đứng lên, trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn nhu kia: "Giao cho Vũ Văn Đạc cũng giống như nhau thôi, bọn họ cũng là bạn tốt"
Khương Vọng lại hướng ánh mắt lên trên người Triệu Nhữ Thành để xác nhận lại, lúc này hắn mới yên tâm.
Hắn nghiêm túc thi lễ với vị công chúa điện hạ này: "Tiểu Ngũ nhà ta xin làm phiền mọi người."
"7 Nghe được tiếng "Tiểu Ngũ" này Hách Liên Vân Vân cười càng nhẹ nhàng ôn nhu hơn: "Người một nhà không cần phải khách sáo như vậy, chiếu cố Nhữ Thành là điều chúng ta nên làm, sau này nếu như huynh muốn đến Mục quốc thăm huynh ấy thì cứ nói tên của ta như vậy một đường sẽ không bị cản trở gì"
Xem ra Triệu Nhữ Thành ở Mục quốc cũng trải nghiệm nhiều thứ rồi, người ta cũng đã xem đệ ấy như người một nhà mà đối đãi rồi.
Khương Vọng nghĩ như vậy, tâm tình cảm ơn càng trở nên thành khẩn hơn.
Một mực đưa ánh mắt nhìn theo Hách Liên Vân Vân và Vũ Văn Đạc đang đi xuống võ đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad