Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1962: Một lời khuyên (1)

Chương 1962: Một lời khuyên (1)
“Suy tính một chút đi.” Doãn Quan rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục dụ dỗ: “Ta có thể giúp ngươi giấu diếm thân phận, đảm bảo!”
Trong đình viện không biết của nhà ai này, hai con chim tu hú chiếm tổ chim khách đang thảo luận vấn đề nhập bọn.
Dường như hôm nay Doãn Quan có vẻ đặc biệt tích cực, đương nhiên đây không phải lần đầu y đưa ra lời mời này, cũng không phải lần đầu tiên Khương Vọng từ chối.
Khương Vọng buồn bã nói: “Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.”
“Nếu muốn người khác không biết, giết hết người biết chuyện là xong.” Doãn Quan nhắc nhở.
“Trên đời này không có bức tường nào không có kẽ hở.”
“Thế là giết không đủ sạch.”
Thật ra Khương Vọng cũng không muốn nói ra lời đắc tội với người khác, nhưng thấy đối phương kiên trì như vậy, cũng chỉ đành nói thẳng: “Ta cũng không muốn trải qua cảnh ăn bữa nay lo bữa mai, bị người ta đuổi chạy khắp nơi.”
Doãn Quan vô cùng nghi hoặc hỏi: “Bây giờ ngươi không bị người ta đuổi chạy khắp nơi sao?”
Khương Vọng: “…”
Doãn Quan dẫn dắt từng bước: “Nếu ngươi tham gia, lần sau gặp loại người như Triệu Huyền Dương này thì có thể liên hệ trực tiếp với ta. Ta sẽ triệu đủ người, giúp ngươi làm sạch sẽ.”
“Ồ?” Khương Vọng lại hỏi: “Nếu gặp Bùi Tinh Hà thì sao?”
Doãn Quan thẳng thắn nói: “Vậy ngươi sẽ không liên lạc được với ta.”
“Cho nên.” Khương Vọng tiếc nuối nói: “Địa Ngục Vô Môn không thích hợp với ta.”
Thực ra cả hai người bọn họ đều biết, nguyên nhân Khương Vọng không chịu gia nhập Địa Ngục Vô Môn không phải vì điềm xấu của vị trí Diêm La, hay có kiếm được nhiều tiền không, hay có nguy hiểm không…
Mà là vì Khương Vọng không tán thành lý niệm của Địa Ngục Vô Môn, cũng không đồng ý với phong cách hành sự của Doãn Quan.
“Được.” Doãn Quan cũng không để ý lắm, đổi chủ đề. “Hôm nay ta thả cho ngươi một ngựa, ngươi có nhận không?”
“Nói vậy không hay chút nào.” Khương Vọng nói: “Nếu hôm nay ngươi không đến, nói không chừng Địa Ngục Vô Môn của ngươi phải nhận người lần nữa đấy. Tính toán ra, là ta thả cho bọn họ một ngựa.”
“Thật sao?” Doãn Quan từ chối đưa ra ý kiến: “Tiếc là ta tới rồi.”
Khương Vọng nghĩ nghĩ, cuối cùng đàng hoàng nói: “Ngươi nói đúng.”
“Ngươi thừa nhận là được” Doãn Quan cười cười: “Có ý chút nhé, lây ra mấy chục khối nguyên thạch đưa cho ta đi.”
“Tiền mua mệnh sao?”
“Tiền mua mệnh, tiền qua đường, phí bịt miệng, tùy ngươi lý giải ra sao.”
Khương Vọng nhìn y, nói: “Dù chúng ta không phải bằng hữu nhưng tốt xấu gì cũng coi như người quen. Gặp mặt liền lừa ta, không hay tí nào.”
“Đương nhiên, đương nhiên, chúng ta rất quen.” Doãn Quan cười nói: “Nếu gặp mặt trong tình huống khác, đương nhiên ta sẽ không gây chuyện với ngươi, thậm chí còn có thể ngồi xuống uống chén trà, tâm sự với ngươi. Nhưng Khương thiên kiêu, giống như ngươi vừa nói ấy, suýt nữa ngươi cũng để cho Địa Ngục Vô Môn chúng ta nhận người một lần nữa cơ mà, thân là thủ lĩnh của Địa Ngục Vô Môn, làm sao ta có thể đứng yên mà nhìn?”
“Ta còn chưa chạm được vào lông tơ của bọn họ!” Khương Vọng rất không cam lòng, dừng một chút lại hỏi: “Khoác lác một chút cũng tính à?”
Doãn Quan cười cười.
Chẳng có cách nào khác, Khương Vọng đành bỏ tiền.
Dương Huyền Sách còn chưa bắt được, còn bị lừa một khoản tiền, điều này treo cho hắn một oán niệm cực nặng.
Hắn vừa lấy nguyên thạch vừa nói: “Trước kia ngươi không như thế.”
“Tổ chức phát triển lớn mạnh, khắp nơi đều thiếu tiền.” Doãn Quan nghiêm túc đếm đếm, tổng cộng là mười viên nguyên thạch, vừa vặn phù hợp với tiêu chuẩn thấp nhất của “mấy chục khối”, nhịn không được mà thở dài: “Ngươi đi từ bên kia đi, ta sẽ coi như chưa từng thấy ngươi.”
Lừa nguyên thạch của ta còn làm ra vẻ bị ta bắt nạt, ý gì đây?
Khương Vọng giận nghiến răng, nhưng tốt xấu gì vẫn giữ được lý trí, biết mình quả thực đánh không lại y. Hắn mặc áo choàng, đi ra khỏi viện, ra ngoài thành…
Vẫn nên nhanh chân đến Huyền Không Tự đi thôi, hắn không muốn ở lâu tại cái nơi thương tâm này!
Nhìn theo bóng lưng Khương Vọng dần biến mất, Doãn Quan tiếc nuối lắc đầu, quay người cũng rời đi, quay lại con hẻm nhỏ.
Nếu cái nồi thông ma úp vững lên đầu Khương Vọng rồi, đến mức cả thiên hạ cùng hận, thù sâu tựa biển, có lẽ còn có khả năng hắn sẽ gia nhập Địa Ngục Vô Môn. Nếu không, với tính cách của mình, hắn sẽ không thay đổi lựa chọn đâu.
Nói đến lần đầu gặp nhau ở Hữu quốc, mặc dù cảm giác người này không tầm thường, nhưng y hoàn toàn không nghĩ tới người này có thể đi được tới bước hôm nay.
Thực sự là khiến người ta sợ hãi và thán phục.
Quay lại con hẻm nhỏ.
Thái Sơn Vương vẫn đứng ở cửa ngõ, Chuyển Luân Vương vẫn ngồi xổm trên tường, Dương Huyền Sách vẫn ở cuối ngõ.
Doãn Quan nhìn Dương Huyền Sách, đi thẳng vào vấn đề: “Ta vừa mới cứu ngươi khỏi tay tam phẩm Kim Qua võ sĩ Khương Vọng đấy, việc này phải thu phụ phí.”
Chuyển Luân Vương chỉ nhìn thủ lĩnh nhà mình một cái, không nói gì.
Tần Quảng Vương hiện tại đã rất rất khác Tần Quảng Vương khi mới thành lập tổ chức ở Đoạn Hồn hạp.
Khi ấy, Doãn Quan cũng không có cái vẻ mặt con buôn này.
Chung quy vẫn là một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán, phát triển thế lực bên ngoài, xây dựng mạng lưới tình báo, thành lập cứ điểm các nơi…. Cái hố nào cũng cần ném tiền vào lấp.
Đương nhiên, góc độ này cũng khiến cho hình tượng lãnh khốc cường đại của Tần Quảng Vương có thêm một phần nhân tính.
Chuyển Luân Vương lặng lẽ nghĩ bụng… có lẽ điều này chứng minh được mặt trái của dung luyện, sau khi thành tựu Thần Lâm, Tần Quảng Vương lại tiến thêm được rất nhiều bước.
Dương Huyền Sách không đủ hiểu Doãn Quan, chỉ ngẩn người hỏi: “Hắn đâu rồi?”
“Chuyện này ngươi không cần quản, ta tự có phương thức xử lý của ta.” Doãn Quan rất lãnh khốc nói: “Tóm lại, hiện tại hắn không uy hiếp được ngươi nữa.”
“Ngươi giết hắn ư?” Dương Huyền Sách hỏi.
“Ngươi muốn ta giết hắn sao?” Doãn Quan hỏi ngược lại một câu rồi nói: “Giá này không rẻ đâu. Phân lượng của hắn ở Tề quốc, Triệu Tuyên không thể sánh được.”
“Không cần.” Dương Huyền Sách lắc đầu.
“Vậy trước tiên tính sổ một chút đã.”

Không bao lâu sau, Dương Huyền Sách ra khỏi con ngõ nhỏ một mình.
Thái Sơn Vương vẫn ở trong ngõ, lên tiếng hỏi: “Tiểu tử này lấy đâu ra lắm tài vật thế?”
“Ai biết được?” Doãn Quan thở mãn cất kỹ hộp trữ vật. Y chỉ quan tâm có thể thỏa thuận tiền hàng thuận lợi hay không thôi, chẳng quan tâm tới chuyện gì khác.
Chuyển Luân Vương ngồi xổm trên đầu tường nói: “Ví như kho báu phục quốc bí mật còn sót lại gì đó ấy…. thuyền nát vẫn còn ba cân đinh kìa, dù sao cũng là Hoàng tử vong quốc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad