Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2887 - Ly Bãi Xuân Xa Hướng Kính Hồ (2)



Chương 2887 - Ly Bãi Xuân Xa Hướng Kính Hồ (2)




Chương 2887: Ly Bãi Xuân Xa Hướng Kính Hồ (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thần Ân xa thật quá nổi tiếng, một người chăm chỉ đọc sách sử như hắn, tất nhiên là biết rõ rồi.
Tên thì rất vang, nhưng thực chất nó là một chiếc xe bò. Đúng, cái loại kéo theo thùng xe ấy.
Nó được sinh ra lần đầu tiên để phục vụ cho sinh sản của các bộ tộc.
Môi trường của thảo nguyên trong lịch sử tương đối khắc nghiệt, hoàn toàn không hề sáng sủa và mỹ lệ như ngày hôm nay.
Vì có mối quan hệ láng giềng với hoan mạc vô tận, nó đã chịu sự tập kích của quỷ khí và tử khí, thảm họa liên tục xảy ra trên lãnh thổ. Bạch Mao Phong mà Khương Vọng từng gặp phải trên thảo nguyên kia, chẳng là gì khi so sánh với những thảm họa trong thời kỳ hắc ám.
Di cư là một điều nguy hiểm vào thời điểm đó, và có rất ít sự liên lạc giữa các bộ tộc. Thiên tai tự nhiên chính là hàng rào phong tỏa, rất nhiều bộ tộc đã bị tiêu vong sau khi bị nhốt trong thời gian quá lâu.
Vào thời điểm đó, những người đồng sở hữu thảo nguyên đã nghĩ ra một cách, đó là chất những người đàn ông và phụ nữ ở độ tuổi phù hợp vào một chiếc xe bò kéo, và cử người tới đặc biệt để bảo vệ họ, đồng thời cử họ đến các bộ tộc lớn để diễu hành, sau khi tìm được một đối tượng phù hợp... sau một đêm xuân phong thì sẽ rời đi.
Vào thời điểm đó, chiếc xe này còn được gọi là “xuân xa”, có nghĩa là cuộc sống bất tận, và nó dần trở thành một loại truyền thống.
Sau đó, Thương Đồ Thần giáo nổi lên, và các vị thần sứ truyền giáo đã mượn truyền thống này và phát huy nó để thu phục các tín dân.
Bởi vì nam nữ trong độ tuổi thanh xuân trên xuân xa đều là tín đồ của thần linh, tắm mình trong ánh sáng của thần linh, có thể phóng đại sự vui sướng, so với mấy thứ như thanh lâu kỹ quán, không biết cao hơn bao nhiêu. Không cần phải trả tiền, chỉ cần đưa ra tín ngưỡng. Vì thế bất cứ nơi nào nó đi qua, thường có hàng dài người xếp hàng dài...
Sau này, tên của nó đổi thành “Thần Ân xa”, có nghĩa là ân trạch của Thương Đồ Thần dành cho các tín dân.
Nó khá giống với câu chuyện Bồ Tá dùng nhục thân bố thí của Phật giáo.
Vũ Văn Đạc lại nói một cách thần bí: “Nơi mà chúng ta đang tới, không phải là loại Thần Ân xa bình thường đâu, mà là loại dừng ở miếu Thần Ân Chí Cao Vương Triều. Nó không mở cửa cho công chúng, bên trong đều là những thần hoa nữ tử chân chính! Ngay cả bản thân ta, cũng phải tốn rất nhiều công sức mới lấy được danh ngạch đấy.”
“Ta cũng từng nghe, ta cũng đã từng nghe qua rồi!” Kiều Lâm vô cùng phấn khích: “Nghe nói rằng những vị thần hoa nữ tử này, người nào cũng đều trong suốt long lanh, thắng cả sương tuyết, lại có sức mê hoặc vô hạn.” Quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt của Khương Vọng, lập tức nghiêm túc nói: “Hầu gia nhất định phải đi phê phán một chút!”
Khương Vọng xua tay, nói với Vũ Văn Đạc: “Hảo ý của Vũ Văn huynh ta xin ghi nhận, nhưng vẫn là thôi đi, ta không có hứng thú với những thứ này.”
Hắn không cần bố thí, đặc biết không muốn “được bố thí” theo loại hình thức thế này.
Thảo nguyên thực sự là một nơi nguy hiểm ...
Vũ Văn Đạc sửng sốt một lúc, rõ ràng là không nghĩ tới sẽ bị từ chối.
Bất cứ ai có chút hiểu biết về thảo nguyên, thì đều biết rõ là danh ngạch của miếu Thần Ân biểu thị cho thành ý lớn đến thế nào.
Nhưng phàm đã biết tới miếu Thần Ân, tại sao lại không muốn tới xem một chút chứ?
“Có lẽ là ta nói không rõ ràng.” Y dừng lại một chút, nhìn sắc mặt của Khương Vọng, nhỏ giọng nói: “Trong miếu Thần Ân, còn có thần hoa nam tử …”
Kiều Lâm lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, vành tai dựng cao nhất có thể.
Khương Vọng đành phải nghiêm túc một chút nói: “Kỳ thực ta càng hy vọng Vũ Văn huynh có thể dẫn ta đi xem phong cảnh của thảo nguyên … phong cảnh chân chính. Tỷ như Thiên Kính, không biết hiện tại có tiện không?”
Vũ Văn Đạc hào sảng cười: “Hầu gia muốn thưởng cảnh, tất nhiên là tiện rồi!”
Trên thực tế, Thiên Kính đang trong thời kỳ ngừng đánh bắt cá, không cho phép mục dân tới gần. Nhưng với thân phận của Vũ Văn Đạc, đặc biệt an bài một chút quả thực không thành vấn đề.
Ngay lập tức họ quay người rời khỏi thành và ba người họ cùng nhau cưỡi ngựa, hướng về phía Thần Kính hồ đại danh đỉnh đỉnh.
Là hồ nước lớn nhất trên thảo nguyên, nó giống như một tấm gương lớn, khảm nạm trong thảo nguyên vô tận. Nó là vùng trung tâm của thảo nguyên phía đông, là hồ mẫu thân của người dân thảo nguyên, dưỡng dục ra quá nhiều sinh mệnh.
Nó giống như một mảnh hổ phách đông cứng, giống như một mảnh bầu trời bị cắt cụt. Lóng lánh, trong suốt và tinh khiết đến vậy.
Không có từ nào có thể mô tả được vẻ đẹp của nó.
Điều duy nhất có thể diễn tả một hai, là cảm giác “thanh thủy ung dung ở trong lòng” khi đứng trước mặt hồ xanh thẫm.
Nơi này có một loại không khí vô cùng bình yên.
Bò, dê, ngựa, chuột đồng, thậm chí cả sư tử, hổ, sói, bầy ngựa đều từ từ uống nước ở đây, chung sống hòa bình với nhau.
Trong hồ nước mênh mông sương khói, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài con cá đỏ, một vài con rùa xanh và một đàn chim nước.
Tiếng bò, tiếng ngựa, tiếng nước lăn tăn, tiếng vỗ cánh, chính là những chuyển động đẹp mắt nhất.
Khương Vọng lẳng lặng đứng bên hồ, nhìn rất lâu, cũng nghe rất lâu.
Ách Nhĩ Đức Di chính là nằm dưới Thiên Kính này.
“Tâm nguyện đã thành.” Khương Vọng cười nói.
“Khi còn bé ta cũng thường đến đây, ngồi một mình bên hồ ở một nơi không có ai xung quanh.” Vũ Văn Đạc đứng bên cạnh Khương Vọng nói: “Ngắm nhìn nó, trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng bình yên. Mọi chuyện dù có khó chịu đến đâu, cũng cứ như vậy mà trôi qua rồi.”
Đứng trước Thiên Kính, giọng nói của y bất giác trở nên rất mềm mại, hoàn toàn khác hẳn với vẻ cộc cằn cương nghị thường ngày.
Lại nói, Khương Vọng biết Triệu Nhữ Thành gặp gỡ Vũ Văn Đạc khi đang diệt quỷ ở biên cương. Mà y thân là con cháu chân huyết của một danh môn ở Mục quốc, mà lại xuất hiện ở một nơi như biên giới, bản thân đã có rất nhiều câu chuyện để nói rồi.
Tất nhiên, ai mà không có câu chuyện của chính mình đây?
Nhìn Kiều Lâm đứng ở bên cạnh, thương tâm đến thế, thất vọng đến vậy, hẳn là hắn ta cũng đang nhớ đến câu chuyện của chính mình phải không?
“Khi nào thì sứ giả các nước khác sẽ đến?” Khương Vọng tùy ý hỏi.
Với tư cách là sứ thần của bá chủ quốc đến thảo nguyên trước, hắn thực sự muốn hỏi, liệu lần này Mục quốc có mời Cảnh quốc đến dự lễ hay không. Nếu là Thuần Vu Quy của Cảnh quốc mà tới, thì coi như xong, mà nếu là người khác... Trước khi xuất hành Tề Thiên Tử có nói, lúc cần tỉ thí, thì nhất định phải tỉ thí.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad