Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3085 - Con thuyền cô độc (4)








Chương 3085 - Con thuyền cô độc (4)



Chương 3085 - Con thuyền cô độc (4)




Chương 3085: Con thuyền cô độc (4)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Huynh có ý tưởng với Điền An Bình?" Khương Vọng hỏi.
Bốn chữ xử lý dứt điểm này khiến hắn có chút mẫn cảm.
Trọng Huyền Thắng lắc đầu: "Chỉ cần gã không nổi điên với chúng ta, ta cần gì phải ra tay với gã... Không."
Hắn ta bỗng nhiên quả quyết nói: "Không phải là Điền An Bình."
Khương Vọng hỏi: "Vì sao lại nói vậy?"
"Việc gã ném thi thể Ô Liệt ra biển chính là chứng minh." Trọng Huyền Thắng lẩm bẩm: "Điều này nói rõ, gã đang thông qua thi thể Ô Liệt báo cho người có thể nhìn thấy đầu mối, gã chính là hung thủ. Những việc mà Điền gia đã làm trong vụ án Lôi quý phi gã cũng sẽ cùng phụ trách. Gã chờ người báo thù tới cửa, gã chờ mong một trận báo thù đặc sắc!"
Lúc đầu Khương Vọng muốn nói, có phải gã này có bệnh hay không, nhưng nghĩ tới tên của gã là Điền An Bình liền cảm thấy lời này cũng hợp lý. Vậy nên hắn lên tiếng: "Gã chờ Lâm Hữu Tà đi giết mình nên sẽ không chủ động tìm Lâm Hữu Tà?"
Trọng Huyền Thắng đứng dậy khỏi chiếc ghế đặc chế kia, vỗ tay một cái: "Trả lời đúng."
"Vậy chuyện của Lâm Hữu Tà... Phải bắt đầu từ đâu?" Giọng nói của Khương Vọng, cuối cùng xen lẫn chút đắng chát. Trọng Huyền Thắng đương nhiên thông minh hơn hắn nhiều, cũng cẩn thận thăm dò, phân tích rõ ràng. Nhưng bây giờ tất cả manh mối đều đã bị loại bỏ, vậy thì phải đi đâu tìm kiếm Lâm Hữu Tà?
Trọng Huyền Thắng vừa đi, vừa nói: "Ta đã bảo Thanh Chuyên nói với huynh, chuyện này có lẽ không phức tạp. Kỳ thật Bảo Trọng Thanh đã cho huynh đáp án."
Khương Vọng chau mày: "Bảo Trọng Thanh?"
"Còn nhớ ta đã từng nói với huynh, Bảo Bá Chiêu chết thế nào sao?" Trọng Huyền Thắng hỏi.
Khương Vọng lắc đầu: "Đây chẳng qua chỉ là phỏng đoán của huynh, cũng không có chứng cứ."
"Rất nhiều chuyện không cần chứng cứ." Trọng Huyền Thắng nói: "Cho dù là chết trong vạn quân, bị đạp thành thịt nát cũng có thể tìm ra một chút vết tích, chứ không thể nào vô tung vô ảnh được. Trong trận chiến Thiệp Sơn, Thái Dần kích thích đạo tắc, giết chết nhiều người như vậy vẫn còn có nhân chứng. Nhưng Bảo Bá Chiêu chết thì có cái gì? Binh mã ở thành Ngọ Dương không còn một ai. Nếu như đều đã bị Thái Dần giết, vậy thủ cấp đâu? Thi thể ở đâu? Quân huân ký lục của Hạ quốc đâu? Không có cái gì, chết sạch sẽ như vậy, bản thân điều này chính là vấn đề... Đương nhiên, chỉ cần Bảo Trọng Thanh chết sống cũng không chịu hé miệng, ai cũng không thể bắt gã nhận tội. Trở lại chuyện mất tích của Lâm Hữu Tà, huynh không cảm thấy nàng cũng mất tích quá sạch sẽ sao?"
Hắn ta nhấn mạnh hai chữ "sạch sẽ".
Khương Vọng có chút đăm chiêu, thần sắc ảm đạm.
"Cho nên việc Lâm cô nương mất tích là do Bảo Trọng Thanh làm!" Thập Tứ vốn đang im lặng dự thính nãy giờ đột nhiên hiểu ra.
Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi, hơi mệt tâm nói: "Đáp án hẳn là còn ở quận Lộc Sương."
Hắn ta đi đến trước kệ sách, tay béo khé vẫy, rút ra một quyển Đại Tề cương vực đồ, quya người lại, trải rộng ra trên bàn.
Hắn ta dùng ngón tay to béo, vẽ một vòng tròn lớn theo biên giới quận Lộc Sương.
"Mấy ngày nay, hẳn là Trịnh Thương Minh đã điều tra các nơi nên tra rồi, các biên quận cũng không thấy tung tích, hoàn toàn không có ghi chép thông hành của nàng ta..." Hắn nhìn Thập Tứ một chút: "Trông rất quen mắt đúng không?"
Mập mạp này dùng ngón tay gõ gõ vào dư đồ hai lần, nói với Khương Vọng: "Huynh có từng nghĩ, có lẽ Lâm Hữu Tà vốn chưa từng rời khỏi quận Lộc Sương không?"
Lúc ấy, Thập Tứ rời nhà trốn đi, Trọng Huyền Thắng quá nôn nóng nên không để ý đến việc dưới đĩa đèn thường tối, không nghĩ dến việc Thập Tứ vốn không ra khỏi Tề quốc.
Nhưng Thập Tứ là dân mù đường, chưa từng đơn độc đi xa nhà, mà Lâm Hữu Tà thì không phải.
Là một Thanh Bài ưu tú, một tay truy tung bắt tặc lão luyện, dù nói từ phương diện nào thì nàng cũng vốn không có khả năng lạc đường.
Khương Vọng chậm rãi nói: "Nhưng Tuần Kiểm Phủ đã từng đến thăm dò, ta cũng đã điều tra qua. Ở quận Lộc Sương không có bất kỳ manh mối gì. Đã qua hơn ba tháng, dù cho lúc đầu có manh mối thì bây giờ..."
"Huynh đừng vội." Trọng Huyền Thắng nhìn hắn nói: "Lúc chúng ta tìm Thập Tứ, là lần cuối cùng huynh và Lâm Hữu Tà gặp mặt, sau đó các huynh không còn liên hệ gì nữa, đúng không?"
"Đúng."
"Nàng từng nói với huynh, nàng muốn đi Tam Hình Cung?"
"Đúng."
"Trừ cái này ra, huynh nghĩ kỹ lại xem, nàng còn có gì dị thường không?"
"Huynh muốn nói, rất có thể nàng im lặng che giấu hành tung, đi điều tra Điền gia?" Khương Vọng lắc đầu: "Nàng là một người rất bướng bỉnh, cũng rất có nguyên tắc, nhưng lại không phải kẻ ngu xuẩn."
Quận Lộc Sương tiếp giáp với quận Đại Trạch nên quả thực có thể suy đoán như vậy.
Nhưng vụ án năm đó đã kết thúc ở chỗ hoàng hậu. Với Điền An Bình mà nói, gã không sợ bị người ta ghi hận. Với Lâm Hữu Tà thì nàng đã cầu được kết quả tốt nhất mà mình có thể cầu, khôi phục danh dự của phụ thân cùng Ô gia gia của nàng.
Dù cho có tra hết Điền gia, cũng không thể thu hoạch được nhiều hơn.
Ý chí tối cao bao phủ Tề quốc, cũng sớm đã xác định đường ranh giới, Lâm Hữu Tà không thể nào không hiểu điều này. Nàng sẽ không ngốc đến mức sau khi chuyện đã kết thúc lại còn đi khiêu chiến Chân Nhân đương thời Điền An Bình.
"Như vậy, kết quả đã rất rõ ràng." Trọng Huyền Thắng chậm rãi nói: "Bây giờ, ta chắc chắn, Lâm Hữu Tà vốn không rời khỏi quận Lộc Sương!"
Khương Vọng không hiểu, vì sao Trọng Huyền Thắng có thể chắc chắn như vậy, chắc chắn rằng Lâm Hữu Tà vẫn còn ở quận Lộc Sương.
Chẳng lẽ, sau khi loại bỏ tất cả các khả năng khác, thứ duy nhất còn lại chính là chân tướng?
Nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng phán đoán của Trọng Huyền Thắng.
Vậy nên hắn chỉ chậm rãi nói: "Nhưng là bên phía quận Lộc Sương Tuần Kiểm Phủ đã điều tra một lần... Nếu có manh mối, bọn họ không thể nào bỏ qua."
Chỉ cần chuyện này không liên quan đến hoàng hậu, năng lực cùng thái độ của Trịnh Thương Minh đều có thể tin tưởng được.
Nếu quả thực Lâm Hữu Tà chưa hề rời khỏi quận Lộc Sương, bên phía Thanh Bài sao lại không có chút tin tức nào?






Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad