Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1369: Thiên Môn

Chương 1369: Thiên Môn
Thậm chí nó hoàn toàn có thể lý giải thành, khi tu sĩ cảnh giới Thông Thiên nhảy lên Nội Phủ phải đẩy ra được cánh cửa Thiên Địa Môn kia, ở một mức độ nào đó, môn thần thong này là... cấm siêu phàm!
Giống như khi ngươi nhảy lên cảnh giới Đằng Long, cánh cửa Thiên Địa Môn vừa tân tân khổ khổ mở ra kia lại đóng lại!
Chỉ bất quá, thần thông Thiên Môn hiếm có trên thế gian này.
Môn thần thông này chỉ có chút ghi chép linh tinh trong lịch sử.
Quý Thiếu Khanh đã thăm dò ở Ngũ Phủ từ lâu, chính là đang truy đuổi môn thần thông trong truyền thuyết kia. Một khi y tìm được sẽ lập tức trở thành thiên kiêu số một của Điếu Hải Lâu.
Cho dù là Trần Trị Đào, trừ phi vĩnh viễn có thể dẫn trước tuyệt đối về cảnh giới, nếu không cũng sẽ phải cúi thấp một đầu.
Chỉ tiếc là Quý Thiếu Khanh đã chạm đến cảnh cửa của Ngoại Lâu, có thể tiếp xúc với tỉnh khung, vẫn không thấy được môn thần thông trong truyền thuyết, gần như đã đoạn tuyệt khả năng thành tựu thần thông Thiên Địa Môn.
Nhưng chỉ một môn thần thông cũng đủ để y trở thành thiên kiêu!
Môn thần thông này cường đại cố nào, còn cần nhiều lời sao?
Khương Vọng là nhân vật cố nào? Tài năng hắn thể hiện ra trong trận chiến này kinh khủng cỡ nào? Thật vất vả mới thoát khỏi thế cục hung hiểm chiếm thế thượng phong, khi triển lộ hung thái lại như chim bay gãy cánh, rơi xuống trước mặt Quý Thiếu Khanh.
Một màn này quá rung động.
Có rất nhiều người biết Quý Thiếu Khanh hái được hai hạt giống thần thông, thực sự rất ít người được nhìn thấy hai môn thần thông này.
Một môn Thượng Huyền Nguyệt đã có thể xưng là cường đại.
Hôm nay, y vừa dùng đến môn thần thông này lại càng khiến người ta tuyệt vọng!
Nhìn thì có vẻ cấm phi hành không đáng sợ lắm, nhưng người thực sự am hiểu chiến đấu mới có thể hiểu được đây là thế yếu cỡ nào. Bị cấm phi hành có nghĩa không gian di chuyển bị khóa kín giới hạn rất nhiều, chỉ có thể cố gắng giao phong dưới mặt đất, gần như đồng nghĩa với... đã mất đi không gian né tránh.
Bởi vì cứ như vậy, rất có thể mỗi một bước đi của ngươi đều sẽ bị tính chết.
Tu sĩ Thông Thiên cảnh muốn khiêu chiến tu sĩ Đằng Long cảnh, thường thường đều phải tập kích, tận dụng khi đối phương chưa bay lên được vẫn gần mình hoặc dẫn dụ được đối phương hạ xuống. Cũng là vì chênh lệch giữa có thể bay và không thể bay trong khi chiến đấu quá lớn.
Đương nhiên sắc mặt các tu sĩ Điếu Hải Lâu đều kích động, sắc mặt các bằng hữu của Khương Vọng thì căng thẳng bất an.
Trong số đó, có người truyền âm hỏi: "Cánh cửa kia là."
Người hồi đội áo choàng, mặc áo khoác đen, toàn thân phi thường thần bí.
Một người khác ăn mặc y như vậy đứng cạnh trả lời: "Thiên Môn"
Đây là một giọng nữ, lạnh lẽo đến tận xương.
"Thế này..." Người hỏi gật đầu, đột nhiên nói: "Đi thôi."
"Không xem nữa sao?" Giọng nữ lạnh lẽo hỏi: "Ngươi cố ý chạy tới chỉ xem có tí thế thôi sao?"
"Xem nữa cũng vô nghĩa, dù kết quả thế nào đi nữa, trận chiến này chúng ta cũng không thể nhúng tay. Cho nên, có cơ hội nghe nói một chút kết quả cũng được." Giọng nam truyền âm lại vậy, rồi không dấu vết rời khỏi đám người.
Giọng nói lạnh lẽo tận xương dường như không tò mò, nhưng đúng là nàng ta rất tò mò, cho nên hỏi: "Ý là nếu ngươi có thể nhúng tay, ngươi thực sự muốn giúp hắn sao? Ngươi cũng không giống người nhớ giao tình như thế"
"Giúp hắn rất đáng" Giọng nam kia chỉ đáp lại như vậy.
Hai người liền vô thanh vô tức rời khỏi đây.
Khi đến lặng lẽ, khi đi cũng lặng lẽ.
Quay lại đài Thiên Nhai. Quý Thiếu Khanh đã tế ra thần thông Thiên Môn, áp chế Khương Vọng đang tới gần mình.
Sẽ không có lý gì mà không thừa thắng xông lên, y lập tức nâng một ngón tay chỉ lên trời.
Thượng Huyền Nguyệt bị dẫn động một lần nữa.
Khi mũi tên ánh trăng vô tận còn chưa bắn ra, Khương Vọng đột nhiên động!
Ấn ký thanh vân lóe lên một cái rồi biến mất, thân hình hắn đang rơi xuống bỗng nhiên dừng lại, cực tốc phản xung, còn tới gần hơn cả lúc trước!
Tất cả mọi người, bao gồm cả Quý Thiếu Khanh, đều kinh ngạc chết sững.
Không ngờ Khương Vọng lại không bị thần thông Thiên Môn ảnh hưởng!
Hiệu quả của thần thông Thiên Môn tương đương với việc kéo cái bước người tu hành phá vỡ Thiên Địa Môn lại, thu hồi năng lực phi thăng của nhục thân, cấm chỉ khả năng dùng đạo thuật phi hành.
Nhưng Bình Bộ Thanh Vân không dựa vào bản thân mà lơ lửng, cũng không phải là đạo thuật bình thường. Nó là hệ thống tiên thuật mà chín đại Tiên Cung hoành thế sáng tạo ra, dựa vào thuật giới!
Có lẽ thần thông Thiên Môn khai phát được cảnh giới cao thâm, có thể khóa kín tất cả khả năng phi hành. Nhưng ít ra, với trình độ hiện tại của Quý Thiếu Khanh thì còn chưa thể áp chế thuật giới.
So sánh đơn giản thì, đánh gãy hai chân người ta không thể chạy được nữa, nhưng lại không thể ngăn người ta ngồi trên lưng ngựa phi nước đại.
Thuật giới giống như con ngựa, Khương Vọng bị đánh gãy "hai " % chân" vẫn có thể phi hành vì không bị môn thần thông này cấm chế.
Khương Vọng lập tức cảm nhận được hiệu quả của thần thông Thiên Môn, nhưng cũng không kháng cự, ngược lại còn thuận thế rơi xuống.
Bởi vì, dùng đến môn thần thông Thiên Môn này nhất định là để thi triển đòn sát thủ, để giải quyết dứt khoát. Nhất định Quý Thiếu Khanh rất có lòng tin.
Mà hắn rơi xuống chính là để cho Quý Thiếu Khanh xác nhận hiệu quả thần thông, cảm thấy nắm rõ đại cục, từ đó lựa chọn tấn công chứ không phải phòng ngự.
Lạc Lối có thể càng dễ đạt thành mục đích hơn, mà vào thời điểm vạn chúng chú mục này, hắn không muốn dùng Lạc Lối. Bởi vì một khi thần thông Lạc Lối bại lộ sẽ mất đi tính chất đáng sợ của nó.
Dù Lạc Lối được phát động không dấu vết gì nhưng nói không chừng sẽ có ai đó thấy rõ được.
Nhưng hắn lại dùng "Biểu Diễn" khi chiến đấu, để cho Quý Thiếu Khanh phán đoán sai lầm.
Không dùng Lạc Lối, cũng có hiệu quả Lạc Lối.
Những tính toán trong quá trình chiến đấu nói thì có vẻ chậm nhưng thực tế diễn ra nhanh như chớp mắt.
Vừa đúng lúc Quý Thiếu Khanh giơ ngón tay lên, thân thể đang rơi xuống của Khương Vọng lại bay lên.
Có ấn ký thanh vân, hắn áp chế được thần thông Thiên Môn, vẫn một bước bay đến trước mặt Quý Thiếu Khanh.
Trong bí địa, Cô Hoài Tín đứng bật dậy thất thố nói: "Thì ra là tiên thuật!"
Bước một cái đã biến mất.
Thời đại cửu đại Tiên Cung hoành hành đã trôi qua quá lâu, lâu đến mức gần như đã bị thế giới này quên lãng. Cho dù là cao nhân như Cô Hoài Tín cũng không thể lập tức phát giác ra Bình Bộ Thanh Vân.
Thấy thần thông Thiên Môn cũng không thể áp chế Khương Vọng, y mới liên tưởng, rồi bất chợt thất thố.
Nhìn qua đã không thể xoay chuyển thế cục, Từ Hướng Vấn bỗng nhiên thở dài nói: "Tích giả vô lượng tù, phù đồ tử, vốn còn tưởng là đã đến lúc từ thịnh chuyển sang suy. Nhưng hiện giờ xem ra, thiên kiêu lớp lớp xuất hiện, Tề quốc vẫn như mặt trời ban trưa. Chúng ta tuy không thể lui... nhưng có thể gấp rút một chút không?"
Không ai có thể trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad