Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3270 - Đi rồi lại về!



Chương 3270 - Đi rồi lại về!




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cái gọi là doanh địa tiền thưởng cũng không phải là công trình chính quy gì.
Chỉ là một tụ điểm ẩn trú an toàn tự phát mà các thợ săn tiền thưởng kiếm sống tại Thập Vạn Đại Sơn lập nên.
Hoàn cảnh tương đối đơn sơ.
Vài hố lửa kích cỡ to nhỏ khác nhau được đào dưới đất, mấy bức tường đất, mấy hàng rào, mấy cái hố.
Nhưng năng lực phòng hộ cực kỳ yếu kém.
Sở dĩ nơi này an toàn là vì có đông đảo thợ săn tiền thưởng thường xuyên tụ tập. Ác thú có ác đến mức nào cũng biết ai mới là chúa tể nơi này.
Sài A Tứ vẫn như thường ngày, mỉm cười đi vào trong, không chào hỏi ai, tìm một cái lò sưởi nằm bên rìa, dọn sạch tro nguội, chất củi vào, đốt lửa, đậy kín gùi thuốc, ôm vào lòng, bắt đầu ngủ thiếp đi.
Ngủ đương nhiên là không ngủ được, trong lòng hắn toàn là viễn tưởng về tương lai đáng mong chờ.
Nhưng đi ngủ thì không phải giao lưu với những tiểu yêu khác.
Mặc dù cũng không có mấy yêu quái để ý tới hắn, nhưng lại có rất nhiều yêu quái thích nói nhảm, thích khoác lác. Ngày thường hắn còn tình nguyện nịnh nọt vài câu, nhưng lúc này vừa mới tìm được chiếc gương Cổ Thần từ trên người tùy tùng của Khuyển Hi Thái, sao có thể tiếp xúc quá nhiều với mấy con yêu khác.
Dùng một tấm áo choàng quấn kín mít quanh người, hắn cứ vậy ngồi bất động bên cạnh lò sưởi, chỉ có đôi tai là dựng thẳng lên nghe ngóng mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của đám tiểu yêu trong doanh địa.
Đêm hôm đó, Thập Vạn Đại Sơn cũng không hề yên bình.
Đầu tiên là một đội quân đông đảo từ thành Ma Vân tiến vào núi, trong đó đều là tư binh của Khuyển tộc thành Ma Vân.
Nghe nói hiện tại hai tộc Nhân – Yêu tại thành Nam Thiên đang đại chiến với Phương Hàm, Thiên yêu cũng có mấy vị tham chiến, binh lực của các thành xung quanh đều đang rất căng thẳng. Trong tình huống này mà còn phái nhiều quân đội như vậy lên núi, nhất định là có chuyện lớn xảy ra.
Sài A Tứ nghĩ, có khi nào Khuyển Hi Tái – một trong ba tuấn tài của thành Ma Vân xảy ra chuyện?
Lúc nhìn thấy cỗ thi thể kia trong rừng, hắn đã bắt đầu có suy đóa như vậy. Nhưng xung quanh không có thi thể nào khác, hơn nữa Khuyển Hi Tái thực lực phi phàm, trên người lại có hai thần thông trời sinh. Hắn cho rằng có lẽ Khuyển Hi Tái đã trốn đi, nhưng bây giờ xem ra hẳn là có chuyện chẳng lành?
Đến sau nửa đêm, yêu tộc lục tục xuống núi càng lúc càng nhiều, phần lớn là bị yêu binh đuổi xuống, cho nên tin tức cụ thể cũng càng ngày càng nhiều.
Quả nhiên Khuyển Hi Tái đã xảy ra chuyện!
Không chỉ hắn xảy ra chuyện mà nghe nói hơn một trăm chiến sĩ mà hắn mang vào Thập Vạn Đại Sơn chỉ còn mười người sống sót. Đều không thể kịp thời nhận được tin tức triệu tập của Khuyển Hi Tái, không thể kịp thời chạy tới tìm hắn.
Thảm họa từ Khuyển Hi Tái như một cái vòng xoáy, lan rộng ra khắp một vùng.
Từ mấy cuộc trò chuyện của các thợ săn tiền thưởng, Sài A Tứ biết được thân phận của cường giả băng qua Thiên Tức Hoang Nguyên tiến vào Thập Vạn Đại Sơn vào đêm hôm trước.
Vị đại nhân kia… thậm chí không phải Tông chủ tông môn của Khuyển tộc tại thành Ma Vân như hắn suy đoán mà là lão tổ trong dòng họ của Khuyển Hi Tái, tiềm tu tại đỉnh Chiếu Vân cách xa vạn dặm ngoài kia – Chân Yêu Khuyển Ứng Dương!
Ngay cả cường giả như Khuyển Ứng Dương cũng tới rồi, lại còn điều đội quân lớn như vậy vào núi tìm kiếm, nhưng nguyên nhân Khuyển Hi Tái gặp nạn vẫn chưa điều tra ra, ngay cả thi thể cũng không tìm được!
Các thợ săn tiền thưởng người thì thấp thỏm kẻ thì lo âu thảo luận đủ các khả năng.
Sài A Tứ ngồi co ro cạnh lò sưởi, nhưng trong lòng càng lúc càng lạnh.
Có khi nào… có liên quan tới Cổ Thần kia?
Thế nhưng hắn tận mắt nhìn thấy hai cỗ thi thể, vì sao bọn họ lại nói không tìm thấy bất cứ thi thể nào? Sau khi hắn đi đã có chuyện gì xảy ra?
Sài A Tứ ý thức được, có lẽ mình đã bị cuốn vào một rắc rối lớn.
Cực kỳ lớn.
Hắn cũng từng kích động nghĩ, mình có nên giao gương Cổ Thần ra hay không, giũ sạch mọi quan hệ với chuyện này.
Nhưng lúc này hắn lại nghĩ đến… nghĩ đến thi thể của ông bị xe ngựa lăn qua, nghĩ đến nửa đời tầm thường vô vị của mình, nghĩ đến tương lai xán lạn mà vị Trì Vân Sơn Thần thượng cổ kia hứa hẹn, nghĩ đến bộ Thiên Tuyệt Địa Hãm Bí Kiếm Thuật kia.
Cuối cùng, hắn im lặng.
Nhất là hắn biết rõ tình nết đám quý tộc kia, cho dù hắn không có liên quan gì tới cái chết của Khuyển Hi Tái thì bọn họ vẫn sẽ tiện tay khử hắn, thậm chí còn không cần xem tâm trạng.
Hẳn là không liên quan gì đâu đúng không? Người sống nhờ trong kính dù sao cũng là thần linh thượng cổ có thể băng qua dòng sông vận mệnh, đối thủ của ngài ít nhất cũng phải có cấp bậc như Thiên Chu nương nương… Sao đến mức phải ra tay với một tên Khuyển Hi Tái?
Sài A Tứ đương nhiên không biết cái người tự nhận là đang ngủ say trong gương vẫn luôn chờ đợi phản ứng của hắn.
Nhưng hắn cứ nhắm chặt mắt như vậy, nhẫn nhịt cả đêm.
Trời sáng là ổn rồi, trời sáng là về nhà, trong Thập Vạn Đại Sơn xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến mình. Sài A Tứ nghĩ như vậy.
Lúc hừng đông, một đại đội xuất thân từ chiến binh bản tông Khuyển tộc tại thành Thanh Vân ồ ạt kéo tới bao vây doanh địa tiền thưởng.
Nghe nhịp chân bước đều, tiếng trường đao ra khỏi vỏ, tóc gáy Sài A Tứ lập tức dựng thẳng lên!
“Tất cả Yêu tộc, xếp hàng kiểm tra! Kẻ nào trái lệnh, giết!” Chiến binh cưỡi ngựa ngoài doanh địa tiền thưởng quát lên.
Ánh mắt lạnh như băng, tư thế sẵn sàng rút đao của bọn họ đã nói rõ tuyệt đối không có sự khoan nhượng nào ở đây.
Thủ lĩnh là một nữ yêu tướng cực kỳ có phong thái, lưng đeo trường kiếm, sát khí cực nặng. Ánh mắt nàng rất sáng, như có thể nhìn thấu tận đáy lòng người khác, có lẽ là nàng có thần thông đại loại như vậy thật.
Nàng ngồi ngay ngoài lối vào doanh địa, nhìn chằm chằm từng yêu tộc đi qua trước mặt, phương thức kiểm tra đơn giản như vậy đấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad