Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1617: Chỉ là hợp tác trên phương diện buôn bán mà thôi

Chương 1617: Chỉ là hợp tác trên phương diện buôn bán mà thôi
Trong Tề nhai.
Khương Vọng âm thầm tu hành trong phòng.
Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trong nháy mắt này, Thanh Văn tiên thái được mở ra, làm cho Khương Vọng biết được người bên ngoài là ai.
Hắn cảm thấy khá là bất ngờ.
Kiều Lâm là một kẻ nhiều chuyện, thế nhưng ngoài việc nói nhiều ra, thực ra vẫn rất biết giữ quy tắc, hẳn là sẽ không quấy rầy mình khi mình đang tu hành mới đúng.
"Vào đi" Hắn nói.
Kiều Lâm mặc bộ chiến giáp của Thiên Phúc quân đi vào trong phòng, vẻ mặt rất kỷ quái: "Có người muốn ta đưa cho ngươi một thứ"
Khương Vọng nhìn sang, hỏi: "Thứ gì?"
Kiều Lâm đưa tới một hộp gấm hẹp cao, không nhịn được mà khen ngợi: "Ngài rất xuất sắc!"
Khương Vọng còn tưởng hắn ta đang nói về thực lực của mình, cũng không khiêm tốn, một tay tiếp nhận hộp gấm, nói: "Một phần mồ hôi đổi lấy một phần thành quả mà, ngươi cố gắng hơn nữa cũng có thể như vậy."
Kiều Lâm cảm thấy rất khâm phục.
Không hổ là thiên kiêu của quốc gia!
Tu hành cũng cố gắng, tán tỉnh mỹ nhân cũng cố gắng.
Vừa nãy, khi hắn ta gặp được vị mỹ nhân che mặt ở bên ngoài kia, cũng đã sững sờ, tới mức không biết nói cái gì.
Nhất là vị mỹ nhân kia còn chỉ định để hắn ta đưa phần quà này cho Thanh Dương Trấn Nam của Đại Tề - Khương Vọng.
Trong lòng của hắn ta, đối với Khương Vọng phải nói là bội phục sát đất.
Ngay cả ta đều không biết các ngươi tiếp xúc như thế nào, lại đã cưa đổ được!
Thảo nào khi xem so tài, Khương tước gia không quan tâm tới lời nhắc nhở của mình.
Khương tước gia là nhân vật bực nào chứ!
Thực sự đúng là hoa tùng thánh thủ, hào kiệt tình trường. Nếu như chỉ nhìn chằm chằm vào người ta giống như hắn ta, vậy thì quá mất giá!
"Ta sẽ cố gắng, nhất định sẽ lấy ngài làm gương!" Kiều Lâm nói với vẻ quyết tâm.
Khương Vọng liếc nhìn hắn ta với vẻ khó hiểu, chỉ cảm thấy kỹ năng nịnh hót của tên nhóc này hơi hạ xuống, tại sao lại xốc nổi như vậy chứ?
Thế nhưng tinh thần của Kiều Lâm đã trở nên phấn chấn cùng sùng kính, rời khỏi phòng.
Khương Vọng lắc đầu, tiện tay mở dây lụa đang buộc trên hộp gấm ra.
Hộp gấm được mở ra, đã thấy trong đó có một tấm giấy xanh nhạt, được cuộn tròn lại, còn dùng một sợi dây mây trắng buộc quanh nữa.
Ý nghĩ của hắn hơi chuyển, duỗi ngón tay chạm nhẹ vào sợi dây đó, ngay lập tức, sợi dây đó tan ra thành mây, lượn lờ biến mất.
Mổ tờ giấy màu xanh nhạt ra, thấy được từng hàng chữ thanh tú xuất hiện trên giấy...
"Đây là Đồng Tự Tiên, có hiệu lực trong phạm vi một trăm dặm.
Những chữ viết được đồng bộ trên tờ giấy này, không có sóng đạo nguyên, không bị người khác dò xét ra được."
Lại có từng hàng chữ khác xuất hiện...
"Vân thượng Thanh Vũ"
Sau đó chữ cái dần dần biến mất.
Tấm giấy màu xanh nhạt này, vẫn bóng loáng không có bất cứ chữ viết nào.
Sau khi Đồng Tự Tiên được lấy ra, trong hộp gấm vẫn còn một chiếc bút lông không chấm mực, ánh sáng lấp lóc.
Khương Vọng mỉm cười, cầm giấy và bút, đứng dậy ngồi vào bàn đọc sách, vuốt lên, viết: "Phong hạ Tiểu Khương đã biết. Diệp đạo hữu, chưa ngủ sao?"
Chữ viết trên giấy lại dần dần biến mất, hắn cũng biết, những chữ này đã xuất hiện trên một tấm Đồng Tự Tiên khác rồi.
Loại thể nghiệm này rất mới lạ và thú vị, những vật phẩm này cũng là bộ phận tốt đẹp của thế giới siêu phàm.
Đồng Tự Tiên, Đồng Tự Tiên, ai mà ngờ có thể dùng thư để tâm sự?
Một lát sau, trên giấy lại xuất hiện những chữ mới...
"An An ở lại bí cảnh Lăng Tiêu để tu hành, cha ta nói Hoàng Hà Hội nhiều người phức tạp, cũng không dẫn con bé tới đây. A Sửu thúc với Đại, Tiểu Vương ở nhà chăm sóc con bé, không có vấn đề gì. À đúng rồi, trên đường tới đài Quan Hà, chúng ta gặp phải Đỗ Như Hối, ngươi phải cẩn thận"
Khương Vọng trả lời: "Có Diệp đạo hữu chăm sóc, ta rất yên tâm để An An ở lại Lăng Tiêu các. Diệp các chủ cũng đã nhắc nhở ta liên quan tới đội ngũ của Trang quốc rồi. Khi trước ta cũng đã thấy Lâm Chính Nhân, sẽ cần thận ứng đối:
Diệp Thanh Vũ viết: "Ngươi có biết người mà Đỗ Như Hối dẫn theo hay không?"
Mặc dù nàng chưa từng nghe qua cái tên Lâm Chính Nhân này bao giờ, thế nhưng Khương Vọng nói như vậy, nàng cũng phản ứng lại. Cái tên Lâm Chính Nhân này, chính là người thanh niên nho nhã đi bên người Đỗ Như Hối.
Khương Vọng trả lời: "Là một kẻ rất gian xảo, ứng đối cũng không tIÊN Nơi Lăng Tiêu các nghỉ ngơi, là một khu vực nhỏ tại khu phía tây.
Diệp Lăng Tiêu giàu chảy mỡ, mạnh tay thả mấy bộ "phòng Vân Du), mà lại là mấy bộ xa hoa nhất, vừa thả là có thể ở ngay, chiếm hết vị trí.
Vân quốc là một quốc gia trung lập, mậu dịch thiên hạ, đều duy trì quan hệ tốt đẹp với rất nhiều quốc gia, đương nhiên, bởi vì tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc trung lập, cũng không thể tiến thêm một bước, đạt thành hiệp định đồng minh.
Chỉ là hợp tác trên phương diện buôn bán mà thôi.
Trong mấy ngày tại đài Quan Hà này, là cơ hội khó được của Diệp đại chân nhân, cũng không ham chơi, mà là loay hoay khắp nơi, chân không chạm đất.
Mà vào lúc này, Diệp Thanh Vũ đang ngồi trên một đám mây mềm mại rộng lớn, chậm rãi viết hồi âm.
Trên bàn thủy tỉnh, có một tờ giấy màu xanh nhạt. Từng chữ ngay ngắn đang dần dần xuất hiện trên đó.
Sao?
Thấy được đánh giá của Khương Vọng về người thanh niên bên cạnh Đỗ Như Hối, lại nghĩ tới hình tượng nho nhã chân thành mà người này tạo dựng nên.
Không nhịn được mà lắc đầu.
Cái tên Lâm Chính Nhân này, thật đúng là "căn chính miêu hồng (" Trang Thần đây! Cũng giống với Trang Cao Tiện với Đỗ Như Hối cả.
(căn chính miêu hồng: dùng để chỉ những người xuất thân gia đình tốt đẹp.)
Nàng ngẫm nghị, viết: "Ta còn tưởng là một người chân thành phúc hậu nữa chứ, có thể thấy được là vô cùng giả tạo. Thế nhưng đại đạo bằng phẳng, rồng tại trời cao, ruồi muỗi không thể tới."
"Lời nhắc nhở của đạo hữu, ta ghỉ nhớ trong lòng, sẽ anh dũng hướng lên, không bị vũng lầy kiểm hãm. Ngày sau đứng trên trời cao, lại tới dời núi vùi lấp vũng lây này."
Diệp Thanh Vũ thấy được từng hàng chữ chỉnh tê này, dường như cũng thấy được ánh mắt trong sáng lại kiên định kia.
Nàng viết: "Hiện tại cũng muộn rồi, tạm thời dừng bút. Mời quân tiếp tục tu hành, cố gắng nỗ lực""
Một lát sau.
Trên Đồng Tự Tiên xuất hiện một hàng chữ...
"Đường đi dài đằng đẳng, ta sẽ nỗ lực cùng với Diệp đọa hữu"
Diệp Thanh Vũ cuốn lại tấm Đồng Tự Tiên này, dùng vân tuyến buộc lại một cách cẩn thận.
Khóe miệng mỉm cười, ngả về phía sau, thư giãn thoải mái, rơi vào trong mây...
Đường đi dài dằng đặc, người đồng hành, hai ba đứa nhỏ.
Mà cuộc đời như giấc mộng, đêm dài cũng có ánh sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad