Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2165: Minh Quang Đồ đấu Béo chất nhi (3)

Chương 2165: Minh Quang Đồ đấu Béo chất nhi (3)
Trọng Huyền Thắng cười ha hả, một chút phản ứng cũng không có.
Trọng Huyền Vân Ba tựa nửa người trên ghế nằm, chậm rãi nói: “Làm sao đột nhiên nghĩ đến đưa đồ bổ cho ta vậy?” Trọng Huyền Thắng phân phó hạ nhân đem lên một chiếc ghế to dựa gần vào bên người lão gia tử, cười hì hì ngồi lên, ghé vào bên cạnh nói: “Đây không phải là đang quan tâm gia gia sao? Ngài là trụ chống trời của gia tộc Trọng Huyền chúng ta, nên tất nhieên phải quan tâm ngài vạn phần rồi!”
Trọng Huyền Vân Ba chần chờ than thở một tiếng: “Một cây trụ chống trời cần quan tâm, không thể dựng thẳng được thì còn có thể chống trời hay sao?”
Đây là một lão tướng quân đã tháo áo giáp, nhưng vì gia tộc, đã phải khoác lại chiến bào lên người.
Cả đời đều chinh chiến ở sa trường.
Mà ông ta đã già như vậy rồi.
Trọng Huyền Thắng không cười, nghiêm túc nói: “Ngài còn sống một ngày, thì trời chắc chắn sẽ không sập.”
“Thắng nhi, ngươi rất thông minh, ta chưa gặp qua bao nhiêu hài tử có thể thông minh hơn con.”
Trọng Huyền Vân Ba nhìn hắn ta, chậm thanh nói: “Nhưng những người thông minh thường thường ỷ vào sự thông minh của mình, không coi quy tắc của thiên hạ ra gì cả, cảm thấy bản thân có thể đối phó với bất kỳ chuyện gì....Nhưng có một vài thời điểm, người đó phải biết có chừng mực, cho dù là người của Trọng Huyền gia chúng ta cũng không phải là chuyện gì cũng có thể làm.”
Chuyện Trọng Huyền Thắng muốn mượn Bác Vọng hầu phủ che chở, đưa Khương Vọng lặng lẽ ra khỏi thành, tất nhiên không thể nào giấu giếm được Trọng Huyền Vân Ba.
Đây vốn không phải chuyện gì quá lớn lao, thứ để cho lão gia tử kiêng kị vẫn là vụ án Lôi quý phi bị ám sát nắm xưa.
“Gia gia yên tâm, ta biết phân tấc.” Trọng Huyền Thắng đáp.
“Đúng vậy !” Trọng Huyền Minh Quang ở một bên đột nhiên nói.
Trọng Huyền Thắng có chút giật mình nhìn ông ta.
Mấy lời chúng ta vừa nói, bá phụ ngài có thể nghe hiểu sao?
Trọng Huyền Minh Quang thì vẫn bày ra bộ dáng biểu tình đắc ý kiểu “Bị ta bắt được cái chuôi rồi đi”, nhìn vào vị tôn tử mập mạp của mình nói: “Ta nghe nói ngươi có kinh doanh song bạc, có phải hay không? Bài bạc chung quy cũng chỉ hại người mà thôi! Bao nhiêu người bị tan cửa nát nhà, vợ con ly tán cũng vì cái này. Đây là chuyện làm ăn mà một người đứng đắn nên làm hay sao? Nếu chuyện này truyền đi thì chỉ bôi xấu danh dự của Trọng Huyền gia mà thôi! Hôm nay ta nói lời này ở đây, chính là muốn nói cho ngươi rằng ta với từ “bài bạc” này không đội trời chung, Trọng Huyền gia cùng từ “bài bạc” này cũng không thể cùng chung sống! Ngươi không thể lầm đường lạc lối, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn rồi!”
“Phụ thân.” Ông ta đại khái cũng biết, cho dù mình có nói hung dữ hơn đi chăng nữa thì cũng vô ích nên đành nghêng đầu tìm Trọng Huyền Vân Ba muốn tiếp viện: “Ngài mau kêu tên tiểu tử này mau chóng đóng cửa sòng bạc đó đi.”
Trọng Huyền Thắng đều sợ ngây người nói: “Bá phụ, hai ngày trước ta còn thấy ngài đi dạo song bạc cơ mà!’
Trọng Huyền Minh Quang đảo mắt một cái: “Đi dạo sòng bạc cùng mở sòng bạc có thể giống nhau hay sao? Là cùng một tính chất sao? Ngươi đó là hại người, ta thì lại là người bị hại! Bác Vọng hầu phủ chúng ta, có thể làm ra chuyện làm ăn hại người khác hay sao?”
Trọng Huyền Vân Ba rõ ràng cảm thấy có chút tâm mệt, nhưng cũng chả còn tâm tình để chỉ điểm cho tên trưởng tử này cả.
Nếu như dạy dỗ có hiệu quả, thì làm sao mà phải đợi đến ngày hôm nay?
Chỉ hướng Trọng Huyền Thắng vô lực khoát tay một cái: “Quả thật không cần thiết hướng tới phương diện này làm ăn.”
“Thật ra thì Tôn nhi chẳng qua là chỉ đầu tư mấy phần tiền vào trong chuyện làm ăn này thôi, hơn nữa còn đặt dưới danh nghĩa của người khác để đầu tư…” Trọng Huyền Thắng giải thích một câu như vậy, mới nói: “Nếu gia gia cùng bá phụ đều không đồng ý, Tôn nhi trở về sẽ chấm dứt mối làm ăn này.”
Trọng Huyền Minh Quang hài lòng gật đầu một cái: “Biết sai để thay đổi thì quả thật không còn gì tốt hơn, cho dù có lợi nhưng chỉ có một ý nghĩ sai thì cũng không được, dù sao thì cũng là con cháu Trọng Huyền gia chúng ta, căn cơ đúng là vẫn còn rất tốt mà!”
Sau đó ông ta lại ngay lập tức lật mặt, bày ra một dạng mang theo cả an nghĩa cùng uy hiếp nói: “: “Bây giờ thì ngươi trở về đóng cửa nơi đó đi, tránh cho đêm dài lắm mông. Sòng bạc kia mở dài thêm một giờ thì Trọng Huyền gia ta lại bị người khác đâm chọt nhiều thêm một giờ! Ta ngồi chỗ này cũng giống như đang ngồi trên bàn chông vậy!”
Trọng Huyền Thắng ngược lại cũng không so đo với ông ta một chút nào, chỉ cười híp mắt nói: “Bá phụ nói đúng,chất nhi bây giờ trở về sẽ ngay lập tức đóng cửa song bạc.”
Rồi hướng Trọng Huyền Vân Ba nói: “Gia gia, vậy lần sau tôn nhi lại tới tìm ngài.”
Trọng Huyền Minh Quang rất tên chất tử mập mạp này thừa dịp nhi tử thiên tài của ông ta không ở đây, hoa ngôn xảo ngữu dỗ lão gia tử vui vẻ, nên vội vàng cướp lời nói: “Đi đi đi đi, lão gia tử nơi này còn có ta. Ngươi nếu như quan tâm thì mau chóng trở về tu hành cho thật tốt, tu vi của ngươi thế này cũng thua kém người khác quá nhiều rồi!”
Cho dù Trọng Huyền Thắng đối với Trọng Huyền Minh Quang từ trước đến giờ đều vô cùng nhường nhịn, luôn kiên trì tuân thủ nguyên tắc “Ngài nói đúng”, nghe lời này cũng có chút khó chịu —— lão nhân gia ngài cũng không biết xấu hổ mà quở trách tu vi của ta chứ ?
Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn cười cười xong, nhẹ nhàng rời đi.
Có bá phụ như vậy, còn cầu them cái gì nữa chứ ?
Trọng Huyền Minh Quang cũng không biết tâm tư của Trọng Huyền Thắng, mắt nhìn thấy tên chất tử mập mạp kia đã đi xa, cảm thấy đã giúp nhi tử nhà mình thắng được một ván lớn, tinh thần hết sức phấn khởi.
Nếu không có mình bận tâm, Huyền Tuân có thể làm thế nào? Cái nhà này có thể làm thế nào?
Liệc mắt một cái thì cảm thấy chất tử kia cũng sẽ không quay lại nữa, bèn nhanh chóng quay trở lại bên người lão gia tử.
Mặt đầy ân cần, vô cùng thần bí nói: “Lão gia tử, ngài mới vừa không phải nói dựng không thẳng được, giơ cao không được mấy thứ đó hay sao… Ta hiểu ngài! Ta nơi này a, có một cái toa thuốc, đối với mấy vấn đề đó dùng tương đối tốt…”
...
Bên này sau khi Trọng Huyền Thắng sắp bước ra khỏi Hầu phủ , chợt nghe thấy sau lưng truyền tới một tiếng rống giận, lão tướng trang nghiêm như trở lại sa trường, như sau khi nghe trong viện truyền tới một tiếng rống giận, trang nghiêm lão tướng về lại sa trường, giống như sư tử nổi giận, như hổ dữ gầm lên -
“Lão tử giết ngươi cái tên nghịch tử này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad