Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3136 - Biến ở Đan quốc



Chương 3136 - Biến ở Đan quốc




Chương 3136: Biến ở Đan quốc
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Trương Tĩnh lại đi gây họa ở đâu rồi?” Trương Tuần tùy tiện hỏi một người.
Nữ vũ công rõ ràng đã uống say rồi, sắc mặt đỏ bừng, cười khúc khích: “Trương công tử...hắn ta uống nhiều quá rồi, lôi kéo ai đó, còn có ai đó…đi ngủ rồi!”
Vừa nói, còn vừa tiến sát tới dính lên.
Trương Tuần vươn tay áp vào mặt nàng ta, đẩy nàng ta sang một bên.
Đột nhiên, lòng bàn tay y bị liếm một cái.
Cố nén cảm giác buồn nôn xuống, y không thèm tính toán đến đám người hỗn độn này, xuyên qua đám người ồn ào, đi vào trong viện tử của mình.
Nhưng mà trên đường đi, y đột nhiên xoay người đi về phía gian phòng của Trương Tĩnh.
Có lẽ vì một sự kiện lớn đã được quyết định, Trương Tuần đột nhiên muốn nói vài lời với người đệ đệ của mình này vào tối nay —— trong thờ khắc hắn ta đang say khướt như thế này.
Những âm thanh ồn ào trong viện khiến Trương Tuần cảm thấy khó chịu, nhưng y cũng không thể hiện nó ra trên gương mặt.
Có thể dung được nhiều chuyện hoang đường như vậy, chẳng lẽ lạ không dung được vài người ca xướng u linh hay sao?
Có thể dung ngày mây đen che kín bầu trời, cũng nên dung những đêm say mơ màng.
Chỉ là lúc bước tới bên ngoài cửa phòng của Trương Tĩnh, động tác của y có chút lỗ mãng——
Cũng không đánh tiếng mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Cánh cửa mở ra, ánh sáng từ bảo châu chập chờn một trận. Sau đó y nhìn thấy y phục xộc xệch vứt đầy đất, kép dài tới tạn giường. Trên giường, có vài người đang ngủ cùng nhau.
Thân đệ đệ của y đang ở trong đó.
Nhưng ánh mắt của y không dừng ở nơi đó, mà đặt trên chiếc ghế duy nhất đoan đoan chính chính trong phòng.
Có một người với đôi mắt thờ ơ lãnh đạm, nhìn không tốt cũng không xấu, đang ngồi ngay ngắn ở đó......
Đang nhìn thẳng vào mắt y.
Ba người trần truồng quấn trong chăn trên giường đã không có dấu hiệu của sự sống.
Trương Tuần khó mà diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.
Phải nói rằng y đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với cái chết của Trương Tnhx. Cũng nghĩ tới một khắc kia, y sẽ lạnh lùng như thế nào.
Nhưng Trương Tĩnh lại không chết dưới tay hắn.
Mà lại vào một đêm không khác gì quá khứ, chết một cách qua loa và hoang đường như thế.
Y lạnh lùng nhìn người nam tử xa lạ trong phòng Trương Tĩnh, sát khí lãnh lẽo như băng, theo từng sợi từng sợi kiếm ti sâng lên.
Nhưng trước tiên lại nghe thấy đối phương oán trách ——
Người này khoanh chân ngồi, sống lưng thẳng tắp, ngón tay tái nhợt đan vào nhau, thần sắc có chút bất mãn: “Ngươi lấy danh nghĩa của ta để luyện chế nhân đan.
Còn tùy tiện giết một pháp vương của ta để chịu tôi.
Ngươi có suy nghĩ tới cảm thụ của Vô Sinh Giáo chủ ta không?”
Trên trán Trương Tuần, từ từ toát mồ hôi lạnh, y không thể lau đi.
Hết lần này đến lần khác lại có thể cảm giác vô cùng rõ ràng nơi phần tóc gáy, có một loại gánh nặng không chịu nổi, chịu không nổi gió lạnh ngoài phòng.
Ngoài viện… những âm thanh đàn sáo, tiếng cười, đều trở nên rất xa xôi. Xa đến mức giống như là chuyện từ kiếp trước.
Lòng bàn tay lúc trước bị vũ nữ liếm, lúc này cảm giác buồn nôn trơn trượt càng lúc càng mãnh liệt.
Đệ đệ đã chết, thân hình xấu xí của nó dán vào thân hình lả lướt của mỹ nhân. Một chiếc chăn mỏng phủ lên thi thể của bọn họ, giữ gìn thể diện cho bọn họ.
Có một loại đối lập và mẫu thuẫn từ trong ra ngoài, được thể hiện ở mọi mặt, mọi chi tiết.
Linh vực mà y bảo vệ xung quanh cũng bắt đầu hơi lung lay sắp tan, giống như ngọn nến trước gió.
Kể từ lúc bước vào gian phòng này, mối liên hệ giữa y và thế giới, liền bắt đầu nhạt nhòa. Nhưng đủ loại cảm giác, lại trở nên phức tạp.
Giáo chủ Vô Sinh Giáo Trương Lâm Xuyên ngồi ở nơi đó, vẫn đang tức giận bất bình: “Ta biết Đan quốc các ngươi hiện tại sắp không xong nên cần phải nghĩ ra biện pháp. Cái gì cũng có thể thử trong lúc tuyệt vọng, không phải là chuyện lạ. Nhưng các ngươi nghĩ biện pháp thì nghĩ biện pháp, làm chuyện xấu thì làm chuyện xấu… Tìm lý do đặc thù thôi.”
“Đừng có đem mọi chuyện xấu đều đổ lên đầu Vô Sinh Giáo, mẹ kiếp, Vô Sinh Giáo là cái bô của đám chính nhân quân tử các ngươi sao?”
“Ta xấu xa thì xấu xa nhưng thứ mà ta ăn, đều rất cẩn thận, không sạch thì không ăn. Ăn thịt đồng loại là chuyện chỉ có súc sinh mới làm, các ngươi dám vu oan cho ta?”
“Danh tiếng của Vô Sinh Giáo, đều bị Đan quốc các ngươi hủy hoại!”
Nơi này là Đan quốc, là tổ trạch của Trương thị. Trương Tuần thầm nhắc nhở chính mình.
Y biết mọi chuyện còn chưa kết thúc, mặc dù ở trong nhà mình sơ suất, bước sai một bước, nhưng cơ hội vẫn còn. Bất kể đối thủ như thế nào, cũng không thể khiến y từ bỏ giãy dụa.
Bên trong tổ trạch còn một số bố trí có thể lợi dụng.
Mới cùng Phí Tương liên lạc không lâu, ngày mai còn phải họp lại một lần, nếu như kéo dài được tới lúc đó, Phí Tương nhất định sẽ nhận ra vấn đề…
“Vị nhân huynh này.” Trương Lâm Xuyên lại nói: “Đang ở trong nhà của ngươi, sao ngươi lại khách khí như vậy, chẳng nói lời nào?”
Trương Tuần yên lặng nhìn hắn ta, giọng nói hơi ấm ách: “Chim khách làm tổ, tu hú chiếm tổ.”
“Không có chút văn hóa thì đúng là không nghe ra ngươi đang mắng cái gì.” Trương Lâm Xuyên hơi buồn cười nói: “Thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ta tới cửa đòi nợ, sao lại trở thành kẻ ác rồi?”
Trương Tuần chỉ nói: “Ta nghe nói đã có ba vị chân nhân tham gia truy sát ngươi, biên giới phía nam và biên giới phía tây đoán chừng cũng đã bị phong tỏa, ngươi nghĩ ngươi có thể trốn ở chỗ này bao lâu?”
Trương Lâm Xuyên giống như không thèm để ý: “Chân nhân đương nhiên đáng được tôn trọng, chỉ là chắc hẳn bọn họ cũng sẽ nể mặt Đan quốc, sẽ không điều tra lùng sục khắp địa bàn của các ngươi, ngươi xem, ta ở chỗ này vài ngày, không phải rất tốt sao?”
“Là kẻ địch của cả thiên hạ, đã định trước chỉ còn đường chết.” Trương Tuần nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ trốn vào nơi rừng sâu núi thẳm, chờ 8 10 năm, chờ khi gió lặng, lại thay hình đổi dạng xuống núi.”
“Ngươi nói đúng, vốn dĩ ta không nên chạy trốn. Bây giờ có nhiều quốc gia, nhiều thế lực như vậy, bọn họ làm theo ý mình, đấu đá lẫn nhau, mới cho người như ta có nhiều không gian xoay sở như vậy.” Trương Lâm Xuyên thong dong lạ thường: “Cho nên ngươi phải biết rằng, mối quan hệ giữa người và người, chính là trở ngại giữa người và người.”
“Ngươi tự tin có thể âm thầm giết ta như vậy sao?” Trương Tuần trầm giọng hỏi.
Trương Lâm Xuyên lại không trả lời vấn đề này của y, chỉ nói: “Thật ra quan trọng nhất là những người này không đủ hận ta, không coi ta là sinh tử đại địch, sẽ rất khó trở thành họa lớn của ta. Ta có một biện pháp rất tốt, ngươi có muốn nghe hay không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad