Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1576: Trên đời không có việc gì là khó

Chương 1576: Trên đời không có việc gì là khó
Phạm Thanh Thanh có lẽ hơi không đồng tình, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra cung kính, tỏ vẻ nhất định sẽ nhanh chóng điều chỉnh.
Chẳng qua Khương Vọng cũng không để ý nhiều, nghe lời là được. Đợi đến khi điều chỉnh xong xuôi, nàng ta sẽ biết ai mới đúng.
Chính Thanh điện đã xây xong. Vị trí Thái Hư Giác Lâu, hắn liền đưa cho Phạm Thanh Thanh.
Hắn không theo quan trường, thường làm buông tay chưởng quỹ, vậy nên việc thưởng phạt phân minh là chuyện quan trọng nhất.
Ngoại ra, Lệ Hữu Cứu có một người cháu, cũng cảm thấy rất hứng thú đối với Thái Hư Huyễn Cảnh, Khương đại lão bản vẫn vung tuyệt bút lên, chấp nhận người này.
Sau đó liền đặc biệt gọi Tiểu Tiểu đến, chỉ điểm việc tu hành một phen rồi khuyến khích mấy câu.
Độc Cô Tiểu là thành viên sớm nhất của tổ chức, cũng là người mà hắn cảm thấy tin tưởng nhất trong trấn Thanh Dương.
Nhưng dù vậy, thiên phú tu hành của nàng không hề vượt trội, năng lực xử lý sự vụ trong trấn lại không tôi. Chẳng qua trong thế giới siêu phàm, lại càng ngày càng xa...
Sau khi xử lý đơn giản một số chuyện trong trấn, Khương Vọng liền cùng hai vị tiền bối Thanh Bài trở về thành Lâm Truy.
Về chuyện Nhạc Lãnh và Lệ Hữu Cứu tiến hành báo cáo chuyến này trước lãnh đạo, thì cũng có thể đoán được.
Tám nhảm khoe khoang là không thể, nhưng việc Khương Vọng xem trọng đất phong, sắp xếp cảm tình hợp lý, cùng với việc hắn chịu khó tu hành, bọn họ nhất định sẽ tường thuật là cho những nhân vật cấp cao hơn biết.
Cái này gọi là giao tình.
Khương Vọng không ở lại trấn Thanh Dương quá lâu, sau khi tiễn người đi, Độc Cô Tiểu liền yên lặng quay vào điện Chính Thanh thu dọn.
Xử lý chính vụ ở trấn Thanh Dương lâu như vậy, lúc nên tỏ ra uy nghiêm, nàng cũng sẽ có chút uy nghiêm. Duy chỉ có trước mặt Khương Vọng, thì vẫn tự coi mình là thị nữ.
Bởi vì "thị nữ của Khương lão gia" có thể chính là mối quan hệ gần gũi nhất mà nàng có thể giữ với Khương Vọng.
Mặc dù tuổi tác của nàng cũng không lớn, nhưng những chuyện mà nàng đã trải qua khiến cho nàng rất tỉnh táo.
Tiểu viện của Khương Vọng tại trấn Thanh Dương, từ trước đến nay đều do nàng tự mình quét dọn, định kỳ thay đổi khăn trải giường và chăn đệm, chứ không chịu để người khác làm.
Phạm Thanh Thanh rất tự nhiên đi đến hỗ trợ.
Độc Cô Tiểu vội vàng ngăn cản: "Tỷ tỷ đừng động, ngài là nhân vật nào, sao có thể làm những thứ này chứ? Để ta làm"
Mặc dù so về tuổi tác, Độc Cô Tiểu gọi nàng ta là thím cũng được. Nhưng mà gọi là tỷ tỷ thì nghe vẫn lọt tai hơn.
Độc Cô Tiểu cũng không đến nỗi không nhìn ra điểm này.
Tu hành hiện tại của nàng đều do Phạm Thanh Thanh chỉ điểm, ngày thường cũng hầu hạ rất tận tâm.
Đã quen với cuộc sống cực khổ, nàng rất biết nắm lấy cơ hôi, cũng không có gì là không thể cúi đầu, không thể khom lưng.
Người cùng khổ... không quan tâm đến những thứ đó.
Phạm Thanh Thanh cũng liền thuận thế dừng lại, tiện tay đóng cửa sổ, giống như tùy ý nói: "Có phải có cảm giác, ngày càng cách xa Khương đại nhân không?"
Độc Cô Tiểu vừa dùng vải nhung trắng như tuyết chùi ghế trong điện, vừa cười nói: "Khương đại nhân vốn vẫn luôn cao không thể với, vẫn luôn xa như vậy mà!"
Phạm Thanh Thanh có nhiều kinh nghiệm, tất nhiên đã nhìn ra địa vị của Khương Vọng trong lòng Độc Cô Tiểu. Mà theo nàng ta, Khương Vọng giao một nơi quan trọng như đất phong giao cho một mình Độc Cô Tiểu trông coi, chuyện này cũng chính là một loại tín nhiệm rất lớn.
Độc Cô Tiểu có cơ hội tiến thêm một bước...
Nàng ta cảm thấy như vậy.
Giữa nàng ta và Độc Cô Tiểu là sư đồ, Độc Cô Tiểu lại là một tiểu cô nương, nếu như Độc Cô Tiểu có thể nhận được từ Khương Vọng càng nhiều thì nàng ta cũng sẽ có thể nhận được càng nhiều.
Một đội buôn Đức Thịnh, một Thái Hư Giác Lâu, cũng đã khiến cho nàng ta không kịp trông coi rồi. Bây giờ Khương Vọng lại muốn đi tham gia Hoàng Hà Hội, cạnh tranh cùng với thiên kiêu các nước...
Tương lai của người kia, nàng ta thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Mà người tên Khương Vọng này, nhìn qua có vẻ ôn hòa khiêm tốn không đề phòng, dáng vẻ rất dễ lừa, nhưng thực tế lại là một người trầm tĩnh, kiên định, có chủ kiến, cực khó dao động.
Điểm này, từ một loạt những biểu hiện của Khương Vọng ở quần đảo Cận Hải là có thể nhận ra một vài điều.
Nàng ta là một trong số những tu sĩ hải đảo tiếp xúc với Khương Vọng sớm nhất, lúc đầu căn bản không hiểu được người tên Khương Vọng này.
Nói một cách khách quan thì bắt đầu từ Độc Cô Tiểu chắc chắn sẽ đơn giản hơn một chút.
Nàng ta cũng không phải có tâm tư xấu xa gì, chỉ là muốn lúc vẫn được che chở dưới tán cây đại thu đang trưởng thành khỏe mạnh là Khương Vọng, chiếm được càng nhiều bóng râm càng tốt, hái được nhiều trái ngon.
"Nha đầu ngốc" Phạm Thanh Thanh cười nói: "Dù có cao không thể với tới đâu, rốt cuộc cũng không phải là đầu đá tượng gỗ, tất nhiên cũng có thất tình lục dục. Thân một chút, quen một chút thì cũng không xa lắm đâu"
Độc Cô Tiểu không ngừng tay, vẫn đơn thuần cười: "Khương đại nhân rất thân thiết với ta. Phòng của hắn đều không cho người khác thu dọn đâu!"
Phạm Thanh Thanh coi Độc Cô Tiểu là một tiểu cô nương gì cũng không hiểu. Nhưng thực tế, nàng ta chỉ điểm cho Độc Cô Tiểu tu hành lâu như vậy, mà ngay cả tiểu chu thiên của Độc Cô Tiểu là gì cũng không biết, cũng căn bản không biết sự tồn tại của Thần Ấn Pháp.
Bởi vậy có thể thấy rằng, mặc dù Phạm Thanh Thanh mặc dù sành sồi, nhưng tâm tư của Độc Cô Tiểu, cũng rất sâu...
So với sự tha thiết của Phạm Thanh Thanh, bản thân Độc Cô Tiểu thật ra rất tỉnh táo. Nàng biết rõ những thứ hiện tại nàng có là từ đầu mà tới, đường đường là đại tu sĩ Nội Phủ cảnh, vì sao lại đối với nàng tốt như vậy, từ nhỏ đã chịu đủ lòng người ấm lạnh, hiểu quá rõ nguyên nhân.
Chỉ cần giữ chừng mực, không để Khương Vọng cảm thấy chán ghét, thì nàng có thể giữ được cuộc sống hạnh phúc hiện tại.
Nếu thật sự có lòng tham không đáy thì đó mới gọi là tự tìm đường chết.
Đương nhiên, nàng sẽ không nói với Phạm Thanh Thanh những thứ này. Nàng hiểu rõ tính tình của Khương lão gia, đây là ưu thế mà nàng có so với Phạm Thanh Thanh. Những ưu thế mà nàng có cũng không nhiều, nàng phải giữ vững chúng.
"Thị nữ so với thị nữ, cũng khác nhau." Phạm Thanh Thanh cười mập mở nói: "Năm xưa lúc tỷ tỷ ở hải ngoại, có được một bí thuật, nếu ngươi học tốt, bảo đảm sẽ vô cùng hưởng thụ..."
Độc Cô Tiểu cúi đầu, lộ vẻ rất không tự nhiên: "Tiểu Tiểu chỉ sợ bản thân vụng về thôi"
"Chỉ cần ngươi chịu học..."
Phạm Thanh Thanh kéo tay nàng, có ý chỉ điểm: "Trên đời không có việc gì là khó, chỉ sợ người không có lòng mà thôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad