Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3144 - Đèn lồng đỏ lớn treo cao (4)



Chương 3144 - Đèn lồng đỏ lớn treo cao (4)




Chương 3144: Đèn lồng đỏ lớn treo cao (4)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong khe hở thế giới trải rộng “Oán Tưởng Hãm Tịnh”, tốc độ kinh khủng như thế, gần như đang tự tìm cái chết.
Nếu không phải gã đã chuẩn bị nhiều năm, không thể lựa chọn mạo hiểm như thế.
Nhưng Cách Phỉ vậy mà cũng không hề yếu thế đuổi theo, khiến gã mãi chẳng thể cắt đuôi. Truyền thừa của Cách thị mạnh thế sao?
Hay là Cao Chính quả nhiên giống như trong tin đồn, thâm tàng bất lộ, không phải chân nhân bình thường?
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nhìn rõ đối phương, chỉ có hai đạo cầu vồng ngươi đuổi ta chạy.
Trong lúc nhất thời, không biết đã qua bao lâu.
Trong lúc bay với tốc độ cực cao, trước mặt chợt có một mảnh bóng tối mơ hồ buông xuống.
Trương Lâm Xuyên giả vờ không biết, điều chỉnh vị trí của mình, tự nhiên che kín tầm nhìn của Cách Phỉ.
Cho đến lúc gần tới, nắm lấy cơ hội gập người, thân như mặt hồ dậy sóng, phát động thần thông Càn Khôn Tác, nhất thời du hành trở lại hiện thế.
Một bước này quá mức tự nhiên, thế giới bóng tối vừa vặn trở thành cái bẫy của gã.
Có đôi khi bẫy rập thiết kế tỉ mỉ, chưa chắc đã sánh kịp với loại thuận tay tạo ra này.
Thiên thời địa lợi tương hợp, bỗng nhiên tạo thành khí thế tuyệt sát.
Đừng nói là Cách Phỉ, cho dù là Cao Chính lọt vào bóng tối bên trong thế giới này, cũng sẽ bị tiêu hóa ngay lập tức.
Nơi hiện thân lúc này, là một sơn cốc không biết tên.
Nó nằm ở phía đông Việt quốc, đương nhiên còn xa mới đến Lương quốc.
Nhưng không kịp chờ Trương Lâm Xuyên kiểm tra thu hoạch của mình, lần nữa sắp xếp hướng đi, không gian trước mặt giống như một cánh cửa, bị đẩy ra nhẹ nhàng, Cách Phỉ nét mặt cổ quái, đã đi ra ngoài!
Mặc dù là người trước giờ thong dong như Trương Lâm Xuyên, cũng không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc.
“Kinh ngạc lắm sao? Khe hở thế giới là địa phương bí ẩn nào sao, hình như ngươi cảm thấy chỉ mỗi mình ngươi quen thuộc nơi đó?”
Trên mặt Cách Phỉ mang theo nụ cười quái dị: “Ngươi căn bản không biết ta đi ra từ chỗ nào, lại làm thế nào đi ra.”
“Nghe qua giống như là ta đánh giá thấp ngươi.” Trương Lâm Xuyên cười hai tiếng, dừng bước: “Cho nên ngươi xuất thân từ đâu, sao lại tự tin như vậy?”
Nói trắng ra là, gã kiêng dè sau lưng Cách Phỉ có thể là Cao Chính.
Nhưng mà trải qua trận truy đuổi trong khe hở thế giới này, cho dù là chân nhân đương thời thấm nhuần chân thực, cũng không thể nào nắm bắt được dấu vết, sớm phải bị cắt đuôi rồi.
Còn về dưới Động Chân, gã sợ ai chứ?
“Ta đương nhiên xuất thân từ Cách thị, chỉ là không quan trọng.”
Cách Phỉ cười nói: “Quan trọng chính là… Ngươi chọc tới ta rồi! Ta thân là con cháu Cách thị, thiên kiêu của một nước, há có thể cho phép loại yêu nhân như ngươi hoành hành làm việc ác?”
Hắn ta vẫn giống như trong thư phòng của Bạch Bình Phủ, chủ động bước về phía Trương Lâm Xuyên, chủ động phá vỡ khoảng cách nguy hiểm.
Mà Trương Lâm Xuyên lần này…
“Cách Phỉ, tên ngươi là Cách Phỉ đúng không? Ngươi có nghĩ tới hay không, sở dĩ ta rời đi, cũng không phải vì kiêng kị ngươi?”
Trương Lâm Xuyên ý thức được, Cách Phỉ này hoàn toàn khác với những gì gã biết, cho nên thần thông Vãng Sinh không dễ tìm được điểm vào, Ác chủng ổn thỏa nhất cũng bắt đầu khó thành công.
Nhưng cũng không sao cả.
Lúc này đã ở ngoại cảnh Việt quốc, chỉ cần đánh nhanh thắng nhanh, trực tiếp chém giết.
Trốn quá lâu, người đời dường như đều cho rằng, giáo chủ Vô Sinh giáo như gã, chỉ biết chạy trốn…
Theo giọng gã hạ xuống.
Ầm ầm.
Vốn đang giữa ban ngày, đột nhiên sấm sét vang dội…
Trên người Trương Lâm Xuyên, như có luồng điện u ám ẩn hiện.
Ánh chớp sáng rực chói mắt, đã chia bầu trời thành vô số mảnh nhỏ. Sơn cốc vô danh này đã bị sức mạnh cuồng bạo của hắn ta hoàn toàn bao bọc.
Thần Lâm cảnh bình thường căn bản không thể có khả năng này.
Nhưng trong cơn cuồng phong này, ở dưới giông tố sấm sét đầy trời này, Cách Phỉ cũng cười…
“Trương Lâm Xuyên, ta tạm thời cũng sẽ gọi ngươi như vậy… Ngươi có nghĩ tới hay không, sở dĩ ta để mặc ngươi rời đi, để mặc ngươi trốn đến nơi đây. Cũng chỉ là không muốn khiến người khác phát hiện, lúc ngươi giết Bạch Bình Phủ, ta đang ở đó đấy.”
Đôi mắt hắn ta, lập tức chuyển thành một đen một trắng.
Đột nhiên đúng lúc đó mảnh đất trời này, giống như gió thổi ngọn đuốc, chớp tắt không ngừng!


Bình nguyên Hà Cốc rộng lớn phì nhiêu, đã sớm trở thành phế tích, không có một ngọn cỏ.
Thiên kiêu Trương Tuần đổ máu ở nơi này, cũng không thể mọc lên một mầm cây.
Thế gian chính là tàn khốc như vậy.
Phía bắc bình nguyên Hà Cốc, quốc gia tên “Đan” kia, đã từng được xem như là một nước lớn.
Hiện tại người chấp chưởng Hình Nhân Cung là Công Tôn Bất Hại đang công thẩm, cao tầng, vương hầu của nước này đều trở thành tù nhân.
Chư hầu cường quốc đều an vị dự thính, lịch sự nho nhã, chờ đợi chia phần.
Phía nam bình nguyên Hà Cốc, là quốc gia tên “Kiều”. Nó và Đan quốc gần như thế, còn có mối quan hệ tương đối thân mật, hoàng thất hai nước trong lịch sử cũng liên hôn rất nhiều.
Gì mà nhất vinh câu vinh, cùng nhau giữ gìn minh ước… Hiện tại cũng chỉ có thể im lặng, bàng quan với mọi thứ.
Mọi người đều biết, Đan quốc và Kiều quốc, đều là những người đứng xem trong cuộc chiến Hà Cốc.
Nhưng điều mọi người không biết, chính là Đan quốc và Kiều quốc, đều là những người may mắn sống sót sau cuộc chiến Hà Cốc.
Hoặc cũng có thể nói, là kẻ phản bội…
Năm đó bao gồm cả Đan quốc và Kiều quốc, các nước Hà Cốc bí mật lên kế hoạch nhiều năm, muốn thành lập một liên bang tương tự với liên minh ngũ quốc Tây Bắc, muốn từ trong sự hiềm khích của hai đại cường quốc Sở Tần, cầu một phần tự chủ và tự do.
Kế hoạch đã tiến hành đến thời khắc quan trọng nhất.
Chỉ cần Cảnh quốc gật đầu ủng hộ bọn họ thì bọn họ đã có thể giống như liên minh ngũ quốc Tây Bắc, là một cây kim khiến cho cả Tần lẫn Sở đều bị đau…
Đợi một thời gian, bình nguyên Hà Cốc phì nhiêu như thế, được trời cao ưu ái như thế, Hà Cốc không thể không trở thành cường quốc!
Cuộc chiến Hà Cốc chấn động thiên hạ, cũng thời thời khắc khắc có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Nói là hiềm khích giữa Tần Sở, nhưng chiến trường lại chọn ở Hà Cốc.
Đế quốc trung tâm từ trước đến giờ luôn nguyện ý chủ trì chính nghĩa, trong toàn bộ quá trình đều im lặng không lên tiếng.
Không có sự ủng hộ của Cảnh quốc, đối mặt với quân tiên phong của Tần, Sở, Đan quốc, Kiều quốc không dám lên tiếng…
Trực tiếp vứt bỏ minh ước bí mật kia, mắt điếc tai ngơ đối với sự cầu viện của các tiểu quốc kia.
Thậm chí còn khóa chặt biên ải, không dám để cho bất kỳ dân chúng nào của các nước Hà Cốc nhập cảnh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad