Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 856: Nhập tà

Chương 856: Nhập tà
Trong lịch sử từ xưa đến nay, không có người tu hành chủ tu chú thuật này mà có thể đạt tới cảnh giới hiện giờ của y.
Y đã sớm không có đường đi về phía trước nữa rồi.
Vì thoát khỏi vận mệnh bị Quy Thú dị chủng cắn nuốt, y không tiếc rơi xuống địa ngục, lấy loại thủ đoạn âm tà này làm đạo cơ.
Nhưng mà địa ngục cũng không để lại một cánh cửa cho y.
Y chỉ có thể tự mở đường rồi tự mở cửa.
Y tụ tập một đám cường giả kiệt ngạo khó thuần lại với nhau, xây dựng nên Địa Ngục Vô Môn. Gần như tất cả Diêm La đều bị y tự tay đánh cho phục.
Ỗ Ngoại Lâu Cảnh, sự cường đại của y là điều không thể nghi ngờ.
Nhưng khi đối mặt với Nhạc Lãnh trong Thần Lâm Cảnh, tất cả lại có vẻ yếu ớt như vậy...
"Không thành Thần Lâm, cuối cùng chỉ là bọt nước."
Những lời này truyền lưu đã lâu trong giới tu hành, ban đầu cũng không biết là ai nói ra, nhưng nó thật sự đại diện cho tiếng lòng của rất nhiều người tu hành.
Trơ mắt nhìn thọ hạn đi đến cuối, tu vi dần dần suy yếu, khí huyết lụi tàn, từ siêu phàm chậm rãi lui về "Bình phàm"... Sở dĩ rất nhiều người tu hành lựa chọn tự sát vào thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, đều là vì không thể chịu đựng được chênh lệch quá mức to lớn này.
Mạnh như Kỷ Thừa của Dương Quốc, lúc đỉnh cao nhất còn được xưng là Ngoại Lâu mạnh nhất trong lịch sử Dương Quốc. Dưới sự áp chế âm thầm của Tề Quốc, ông ta vẫn mãi không thể đột phá Thần Lâm. Chỉ có thể trơ mắt nhìn mình suy nhược từng ngày từng ngày một, tất cả hy vọng bị cắt đứt dần. Cuối cùng trên chiến trường Tê Dương, ông ta dùng đầu của mình để dựng nên uy danh cho hai người trẻ tuổi.
Đối với Nhạc Lãnh Thần Lâm Cảnh mà nói, sự cường đại của Doãn Quan có khác gì một hiện tượng giả tạo kia chứ?
Sở dĩ Tần Quảng Vương của Địa Ngục Vô Môn hùng mạnh, chỉ là vì còn chưa chính diện chiến đấu với Bộ Thần mà thôi!
Cho nên Khương Vọng có thể nhìn ra, Doãn Quan lần lượt dùng cả mạng sống để trùng kích, nhưng lại lần lượt bị đánh bay.
Đồng tử của y đã hoàn toàn chuyển thành một màu xanh biếc, có vẻ yêu dị mà lại điên cuồng.
Y dùng hết sức để khống chế cảm xúc tiêu cực, thao túng cực hạn sức mạnh của nó.
Nhưng thời gian lâu dân, loại "Tiêu cực" này cũng sẽ ăn mòn bản thân y.
Cho nên y tuyệt đối không thể kéo dài trạng thái bùng nổ mạnh nhất. Nhưng ngặt nổi là y đang đối mặt với Nhạc Lãnh, y không thể dừng lại.
Bởi vì một khi rời khỏi loại trạng thái này, y còn không có cơ hội so chiêu!
Ngay cả Khương Vọng cũng nhìn ra được trạng thái của Doãn Quan, không có chuyện Nhạc Lãnh nhìn không thấy. Thậm chí ông ta có ý muốn kéo dài loại trạng thái này, làm Doãn Quan tự mình hỏng mất.
Bắt lấy Doãn Quan cũng không khó, mà ông ta muốn trả cái giá nhỏ nhất để giải quyết thủ lĩnh của Địa Ngục Vô Môn.
Sau khi thời gian trôi qua, Doãn Quan bị cảm xúc tiêu cực ăn mòn càng ngày càng sâu, sự tiến công của y càng thêm điên cuồng, càng cường đại hơn, nhưng cũng càng mất đi kết cấu.
Nhạc Lãnh lại ứng phó càng nhẹ nhàng.
Ông ta không cần liều mạng với một kẻ điên sắp chết, cho nên ông ta còn giảm thế công lại.
Động tác của Doãn Quan lại càng thêm hung hãn!
Đôi mắt xanh của y thật điên cuồng, tóc dài bay loạn lên, môi cũng bắt đầu nhanh chóng mấp máy.
Có tiếng nói liên tục vang lên, nhưng cũng không phải y đang nói chuyện!
Giọng của nam nhân, nữ nhân, lão nhân, hài tử...
Đó là vô số những lời mê sảng điên cuồng.
"Ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi!"
"Ngươi đáng chết, ngươi đáng chết!"
"Ngươi đi chết đi!"
"Ngươi nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!"
"Ta nguyền rủa các ngươi, dùng máu thịt của ta, lông tóc của ta, sinh mệnh của, tất cả tất cả, ta nguyền rủa các ngươi! Ta nguyện giẫm lên khắp địa ngục núi đao, rơi vào địa ngục biển lửa. Chỉ cần các ngươi... Cùng ta chịu đau khổ tương tựt"
Vẻ mặt của Doãn Quan khi thì cười khi lại khóc, có lúc dữ tợn, lúc lại đau đớn.
Y hoàn toàn điên rồi! Bị chú thuật đồng hóa mất.
Y đã nhập tà!
Nhạc Lãnh phán đoán như vậy, lập tức tách ra lùi về phía sau.
Trời muốn khiến kẻ nào diệt vong, tất nhiên sẽ làm kẻ đó điên cuồng trước.
Vào thời điểm như vậy, ngồi xem Tần Quảng Vương tự mình hủy diệt là được, không cần thiết lại nhúng tay vào, tránh bị phiền phức dính vào người.
Phán đoán của Nhạc Lãnh cũng cực kỳ chính xác, hơn nữa cũng đưa ra lựa chọn đúng đắn ngay lập tức.
Nhưng ông ta nhanh chóng phát hiện mình không thể tránh ra được!
Rõ ràng Doãn Quan đã đánh mất ý thức tự chủ, cả người bị sức mạnh chú thuật ăn mòn ngược hướng, nhưng lại luôn bám riết lấy ông ta không buông. Cứ như "Công kích Nhạc Lãnh" đã trở thành một loại bản năng sinh mệnh.
Tựa như đói bụng muốn ăn uống, mệt nhọc thì buồn ngủ. Y không cần trí tuệ dẫn đường, hoàn toàn là lựa chọn bản năng nhất, trực tiếp nhất.
Nhạc Lãnh nhất thời không tránh ra được, nhưng Doãn Quan trong trạng thái điên cuồng lại càng áp sát đến.
Bản năng của Doãn Quan sau khi "Nhập tà" chính là giết chết Nhạc Lãnh!
Lục quang vốn dĩ chỉ bao phủ trên nắm tay, lại trở nên càng ngày càng chói mắt, cuối cùng "Thoát ly" thân thể y, ngưng tụ thành một ngọn lửa xanh ở ngoài cơ thể, "Lạnh lẽo" mà bốc cháy.
Đó là một loại thiêu đốt cực kỳ âm hàn, cứ như muốn thiêu cháy cả đôi mắt, thậm chí là cả linh hồn của người nhìn.
Mỗi một ngọn lửa xanh đều là một loại tự hủy diệt.
Tự hủy là một khuynh hướng đáng sợ vi phạm bản năng sinh mệnh.
Bởi vì sinh tồn là thứ mà sinh mệnh luôn luôn hướng tới.
Đương nhiên Nhạc Lãnh mạnh hơn Doãn Quan, mặc kệ là Doãn Quan trong trạng thái bùng nổ hay là Doãn Quan nhập tà hiện tại.
Ngoại Lâu Cảnh khiêu chiến Thần Lâm Cảnh, bản thân giống như một trò cười.
Nhưng cho dù là Nhạc Lãnh, cũng phát hiện mình không thể lại chờ đợi tiếp nữa.
Đối mặt với Doãn Quan trong trạng thái nhập tà, nếu ông ta vẫn liên tục tránh lui thì rất có thể sẽ bị thương!
Vậy thì không chờ nữa.
Nếu Tần Quảng Vương đã điên cuồng, nếu y gấp không chờ nổi mà muốn bị hủy diệt, vậy hủy diệt y đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad