Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3468. Xuống núi trong gió tuyết!



Chương 3468. Xuống núi trong gió tuyết!




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bởi vì không có ai chính diện đối đầu với Khương Vọng như hắn ta, cũng không ai có thể bắt giữ được phản ứng của hắn ta một cách chuẩn xác như Khương Vọng. Thậm chí nói, hắn ta phản ứng như vậy chính là điều mà Khương Vọng mong muốn.
Vật lộn với thiên ý lâu như vậy, mặc dù khi thắng khi bại, nhưng khi thắng khi bại dù sao cũng có chút tiến bộ. Khương Vọng dùng kiếm thuật và ý chí bức ép đã đạt được mục tiêu chiến thuật, chưa cần thực hiện mà đã thấy được kết quả.
Trước khi đụng phải Linh Hi Hoa, hắn đã kịp quay người trước Thiên Kiếp Linh Võng.
Trên người hắn có ánh sáng thiên phủ quấn quanh, trên giày nổi lên Tam Muội Chân Hỏa, cứ như vậy một chân đạp lên Thiên Kiếp Linh Vọng rồi đột nhiên cong người!
Kiếm thế đứt đoạn.
Tuyết bay đầy trời bao phủ lên tăng lữ. Phần thân trên Nghìn Phật Bái Sơn của Thử Già Lam trần truồng giữa trời đông giá rét, dù thể phách cường kiện tới mức cực hạn cũng không khỏi cứng đờ.
Hắn ta không lường trước được Linh Hi Hoa đánh được một nửa thì dừng lại, cũng không lường được hòa thượng Tu Di Sơn sẽ va chạm chính diện với hắn ta, bởi vì lần nào trước kia, người này cũng lướt qua hắn ta hệt như chuồn chuồn lướt nước.
Nhưng lúc này, thế giới thần hồn mở ra.
Kiếm ý cực hạn chém tới.
Lửa và gió thần thông che trời lấp đất không đầu không đuôi ập tới!
Hoa lửa do Tam Muội Chân Hỏa kết thành, Bất Chu Phong thổi thành Sát Sinh Đinh.
Tuyết che lấp cơ thể.
Hoa lửa làm tan bông tuyết, lại bị tuyết vùi lấp.
Sáu cây đinh lạnh buốt ghim chặt tứ chi, tim, thiên linh.
Thần hồn quyết đấu, Lục Dục Bồ Tát khai thiên môn.
Thần thông quyết đấu, Tam Muội Chân Hỏa, Bất Chu Phong.
Đạo đồ quyết đấu, Bắc Đẩu chỉ Bắc, thiên hạ Đông.
Trong nháy mắt, khoảnh khắc mà Khương Vọng nhanh chóng phát giác, mà Thử Già Lam lại không kịp phản ứng kia, Khương Vọng đã dốc hết gần như toàn bộ sức mạnh, giết chết Thử Già Lam.
Trên tay nổi lửa, muốn nhân lúc Thử Già Lam bỏ mình mà sinh ra ảnh hưởng tới Hắc Liên Tế Pháp Đàn, khắc Tam Muội lên, xóa bỏ lạc ấn hắc liên trên Tri Văn Chuông, phá bỏ phong ấn Tri Văn Chuông!
Hắn muốn sử dụng sức mạnh của Tri Văn Chuông một lần nữa, trong khoảnh khắc kéo căng Tri Văn, càn quét chư yêu ở đây…
Đây đương nhiên là lựa chọn tốt nhất cho trận chiến, kết quả tốt nhất của trận chiến, cũng là lý do hắn lựa chọn giết Thử Già Lam đầu tiên.
Nhưng vào lúc này, Thử Già Lam vốn đã cứng ngắc lại đột nhiên mở mắt!
“Đồ lừa trọc chết tiệt!”
Thử hòa thượng thân hình khôi ngô nổi giận gầm lên một tiếng.
“Ầm!”
Âm thanh như sấm rền, quyền hình như thiên cổ. Tấm áo xanh của Khương Vọng đột nhiên rách nát, xương ngực đứt gãy, lồng ngực lõm xuống một dấu tay sâu hoắm.
Mà đối diện hắn, Thử Già Lam trợn trừng mắt, đã tịch diệt.
“Vù vì vù…”
Tuyết vẫn tung bay.
Nhưng thân thể Nghìn Phật Bái Sơn đại diện có sức mạnh cực hạn đã kết đầy sương tuyết.
Rốt cuộc hắn ta cũng đã cùng Dương Dũ – đối thủ một mất một còn của mình – nghênh đón cái chết lần thứ ba, cũng là lần cuối.
Nếu cái chết của Thử Già Lam chậm lại một hơi, một quyền này nhất định có thể xuyên qua lồng ngực Khương Vọng.
Lúc này mặc dù chưa giết được hắn nhưng cũng đánh hắn trọng thương, cắt ngang quá trình giải trừ phong ấn Tri Văn Chuông.
Xem nhẹ được sao?
Khương Vọng nghiến chặt răng, không rên một tiếng, không chịu phun máu, không chịu phát tiết cục tức này.
Đương nhiên đã không thể đạt được kết quả chiến đấu tốt nhất, nhưng hắn đã quen với việc sự đời thường không như ý, cũng tuyệt không cho rằng thiên kiêu Yêu tộc – đối thủ của hắn – sẽ mặc cho hắn xoa nắn, đi theo kịch bản mà hắn đã viết ra.
Người có nỗ lực của người, yêu có nỗ lực của yêu.
Hắn chỉ trở tay lướt qua thi thể của Thử Già Lam, lấy yêu thân khỏe mạnh còn kết sương tuyết này làm thương, phóng về phía Chu Lan Nhược, còn bản thân thì mượn luồng phản lực này, tung người xông về phía trước.
Một kiếm lao vút chĩa vào cổ họng, hạt giống Thiên Kiêu mặt ngọc áo gấm xông tới không chút lung lay.
Dương Dũ đã chết, Thử Già Lam đã chết. Đối diện thiên kiêu Nhân tộc liên tiếp giết chết hai vị Yêu Vương, Lộc Thất Lang không chút sợ hãi. Vẫn bắt giữ được quỹ đạo thân pháp của Khương Vọng một cách chuẩn xác, cắt ngang nó!
“Keng!”
Trường kiếm đối đầu trường kiếm, mũi kiếm cắt qua mũi kiếm.
Hai thanh kiếm cọ xát, lóe lên tia lửa, thân thể Khương Vọng và Lộc Thất Lang lướt qua nhau.
Sau đó rơi xuống!
Hòa thượng áo xanh lộn ngược một cái, rơi xuống Vạn Thần Hải.
Như một con hùng ưng giương cánh giữa trời cao.
Xuống núi trong gió tuyết!
Phong Thần Đài xuất hiện, chúng yêu vây kín.
Khương Vọng tấn công Linh Hi Hoa, giết Thử Già Lam, lướt kiếm qua Lộc Thất Lam, bỏ chạy tới Vạn Thần Hải…
Hết thảy những việc này, nói thì chậm, thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Chỉ một cái chớp mắt, trận chiến đã bắt đầu rồi kết thúc.
Sau đó Lộc Thất Lang, Chu Lan Nhược, Linh Hi Hoa lập tức đuổi theo xuống núi.
Chỉ có Vạn Thần Hải còn đang cuồn cuộn, Thiên Kiếm Linh Võng của Linh Hi Hoa chỉ còn mấy ngọn lửa tàn. Gió núi phần phật, tuyết còn chưa ngơi.
Sài A Tứ ngây ngốc nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt.
Gã rất ngây thơ, gã bằng lòng tiếp tục ngây thơ như vậy mãi, nhưng gã không phải kẻ ngu.
Nhiệm vụ vinh quang của Phong Thần Đài vừa được tuyên bố, gã không thể dối gạt mình được nữa!
Tất cả đều có một sợi dây liên kết.
Vì sao Cổ Thần vĩ đại muốn thu thập tin tức về chiến trường Nam Thiên, vì sao Cổ Thần vĩ đại lại muốn gã đọc kinh Phật.
Khi đó, gặp nhau trong Thập Vạn Đại Sơn, gì mà thiên mệnh Yêu tộc, gì mà Cổ Thần vĩ đại xuyên qua dòng sông vận mệnh… chẳng qua chỉ là một âm mưu!
Khương Vọng không chết trong chiến trường Sương Phong Cốc, mà Nhân tộc lại xây thành Võ An tưởng nhớ.
Gì mà Trì Vân Sơn Thần, chẳng qua là một con dã quỷ vốn nên chết trong Thập Vạn Đại Sơn.
Gì mà ngươi không như những kẻ tầm thường, ngươi là thiên tài có một không hai, gì mà “tuổi tác không theo kịp ý chí, lương yêu có thể dựng cơ đồ”… Tất cả đều là dối trá!
Chẳng qua chỉ để dụ dỗ gã, biến gã trở thành kẻ dẫn đường, mang tấm kính cũ nát này về thành Ma Vân, tránh né sự truy sát.
Gì mà thần công tuyệt thế, hứa hẹn Thần vị, Tôn Thượng chí cao, đúng là chỉ có đồ đần mới tin!
Đồ đần! Hết chương 3468.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad