Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2239 - Thân này như vỏ (3)



Chương 2239 - Thân này như vỏ (3)




Chương 2239: Thân này như vỏ (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phương Hạc Linh không tin vị cường giả không biết tên kia của Vô Sinh giáo sẽ sơ sảy đến thế.
Gã nhìn sang Vương Trường Cát, ý là, ta có thể nói chuyện sao?
Ánh mắt của vị nam nhân lãng phí Khai Mạch Đan đã từng bị coi là phế vật của Lâm Phong thành trong một thời gian rất dài này vẫn lạnh nhạt như cũ.
Dường như không chuyện gì có thể khiến y chú ý, cũng không có cái gì có thể khiến y quan tâm.
Phương Hạc Linh mới hỏi: “Vừa rồi là ai?”
“Trước kia là Nhị Trưởng lão của Bạch Cốt đạo, hiện giờ là Hộ Giáo Pháp Vương của Vô Sinh giáo, Lục Diễm.” Vương Trường Cát thuận miệng trả lời. “Có một điều khá là phiền toái, hiện giờ lão đã thành tựu Thần Lâm rồi, một cường giả Thần Lâm trời sinh Minh Nhãn sẽ vô cùng khó đối phó.”
Miệng thì nói là phiền phức, nhưng Phương Hạc Linh không nhìn thấy tí biểu hiện lo lắng phiền phức gì trên mặt y.
“Nếu lão đã Thần Lâm, vậy ngươi…”
Đáng lẽ Phương Hạc Linh không nên hỏi vấn đề như vậy.
Đâu phải gã chưa từng tiếp xúc với tu sĩ Thần Lâm cảnh đâu, cũng không xa lạ gì với uy áp khi linh thức quét tới, kim thân mã não rất nổi bật khi chiến đấu… Những cái này, Vương Trường Cát đều không có.
Nhưng Vương Trường Cát lại đem tới cho gã cảm giác áp bách mà gã chưa bao giờ cảm nhận được từ tu sĩ dưới Thần Lâm, hơn xa sự khủng bố của mấy tên nhân ma Trịnh Phì, Lý Sầu, Yến Tử!
“Ta chưa Thần Lâm.” Vương Trường Cát nhàn nhạt trả lời: “Nhưng Lục Diễm quá ỷ lại vào Minh Nhãn của mình, vừa vặn điều này lại che mắt lão.”
Còn chưa Thần Lâm đã dám trốn dưới mí mắt cường giả Thần Lâm, chỉ đào một cái lỗ trên vách đá dựng dứng, rồi đường hoàng đứng đấy?
Chỉ cần bay xuống dùng mắt thường nhìn một cái thôi, cũng không thể bỏ sót hai bọn họ mới phải!
Rốt cuộc là cường giả dạng gì mới có thể thong dong đánh gia một vị tu sĩ Thần Lâm với Minh Nhãn trời sinh, đồng thời nghênh ngang lợi dụng nhược điểm của lão chứ?
Vị nam tử bình tĩnh trước mặt gã đây thật sự không phải một vị Chân nhân ẩn tàng sao?
Phương Hạc Linh cảm thấy hiểu biết về thế giới này của mình đang bị phá vỡ.
Gã thừa nhận mình là một phế vật, nhưng chênh lệch giữa người và người thật sự có thể lớn đến vậy sao?
“Mặc dù ngươi nói ngươi cũng chưa thành tựu Thần Lâm, nhưng ta cảm thấy ngươi có thể giết chết lão.” Phương Hạc Linh chần chờ nói.
Vương Trường Cát lắc đầu: “Bản chất là không thể vượt qua, trừ phi ta có thể cô đọng linh thức… Nhưng bản thân tên kia đã là Thần Lâm rồi.”
Lời này vừa khéo phủ nhật khả năng y có thể vượt cấp đánh giết Lục Diễm.
Nhưng lại lấy một giọng điệu thuật lại sự thật để thể hiện mình nắm chắc chỉ cần cô đọng linh thức là có thể giết Lục Diễm…
Lục Diễm không phải cường giả Thần Lâm bình thường, mà là Thần Lâm có Minh Nhãn trời sinh.
Loại nhân vật có thần thông bẩm sinh này thường thường vẫn mạnh hơn so với tu sĩ cùng cảnh.
Thì ra huynh trưởng của Vương Trường Tường còn thiên tài hơn cả Vương Trường Tường sao?
Không, so với biểu hiện hôm nay của Vương Trường Cát, Vương Trường Tường năm xưa làm sao có thể gánh nổi cái tên “thiên tài”?
Phương Hạc Linh không thể không thừa nhận một điều, trong số những người gã quen biết, có lẽ chỉ có Kv cùng Trương Lâm Xuyên kia mới có thể có được phần thiên tư bằng này.
Không may, chính gã căn bản không có tư cách tham dự.
Gã vô thức bỗng nhúc nhích yết hầu, hơi khô chát mà nói: “Vì sao ngươi lại cứu ta?”
Lúc này đương nhiên gã hiểu, hôm nay mình đã bước vào bẫy của Vô Sinh giáo. Mà Vương Trường Cát đột nhiên xuất hiện đã cứu được mình ngay dưới mí mắt của Lục Diễm.
Nhưng… vì sao?
Vương Trường Cát muốn cái gì?
Sau khi phụ thân chết, gã tuyệt đối không tin trên đời này sẽ còn ai dành cho mình thiện ý vô điều kiện.
Hết thảy đều có đại giới.
Cái giá mà Vương Trường Cát muốn, gã có thể thừa nhận được sao?
Phương Hạc Linh yên lặng cân nhắc.
Nhưng Vương Trường Cát đã quay người đi ra ngoài, đạp lên không trung như dẫm lên đất bằng.
Chỉ ném lại tiếng nói sau lưng: “Thuận tay mà thôi.”
Nhìn theo bóng lưng không chút chần chờ của y, Phương Hạc Linh đột nhiên thốt ra: “Giúp ta một chút!”
Nhưng cái bóng lưng kia không hề dừng lại, cứ chăm chú đi xuống dưới vách núi.
Phương Hạc Linh vội vàng nhảy xuống theo vách núi, hô theo lưng y: “Không, không phải giúp ta. Là cho ta cơ hội, để cho ta có thể giúp ngươi nhiều hơn!”
“Ngươi cố ý tới cứu ta chắc hẳn cũng hy vọng ta có thể càng mang lại nhiều phiền phức tới cho Vô Sinh giáo phải không?”
“Ta nguyện ý! Chỉ cần ngươi có thể giúp ta mạnh lên, cái giá nào ta cũng nguyện ý trả. Vô Sinh giáo là tổ chức mà ta nhất định phải diệt trừ, Trương Lâm Xuyên là cừu nhân mà ta hận thấu xương!”
Vương Trường Cát dừng lại.
Y quay đầu lại, dùng ánh mắt ôn hòa lại rất xa xôi kia nhìn Phương Hạc Linh: “Mồi câu kia vốn là để câu ta, cho nên, thực sự ta cứu ngươi chỉ là tiện tay mà làm thôi.”
Phương Hạc Linh vẫn không từ bỏ: “Nếu là thuận tay cứu được, vì sao không chờ mong ta phát huy nhiều tác dụng hơn?”
Thái độ của Vương Trường Cát vẫn luôn rất nhạt, bất kể là trong lúc quyết đấu vừa rồi, hay khi tránh né Lục Diễm sau đó, cứ như thế giữa y và thế giới cách một tầng khoảng cách.
Bao gồm cả Phương Hạc Linh đang nhìn y cũng như thế.
Đợi vô hạn, mà không thương hại, chỉ nói: “Sao ngươi lại cảm thấy ngươi có thể giúp ta?”
“Ta chỉ là một phế vật, ta thừa nhận.” Phương Hạc Linh nói: “So với các thiên tài các ngươi, ta hoàn toàn chính là một tên phế vật.”
Gã lẳng lặng nhìn Vương Trường Cát: “Nhưng ta lại muốn giết trái tim của Trương lâm Xuyên, người mạnh hơn cả ngươi.”
Lúc này Vương Trường Cát bình tĩnh lại có vẻ hơi lạnh lùng, thậm chí lãnh khốc, nhưng hiển nhiên y sẽ không để ý tới cảm xúc của Phương Hạc Linh, chỉ nói bằng giọng nói cố hữu của mình: “Dạng người như Trương Lâm Xuyên, không phải ngươi muốn giết là có thể giết được. Có lẽ trên đời này thật sự có kỳ tích, nhưng cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng nhìn thấy.”
“Dù ta chỉ cắn được một miếng thịt của hắn ta thì sao? Dù ta chỉ cọ rơi được một mẩu da của hắn ta thì sao? Dù ta chỉ làm trễ nải được một chút thời gian của hắn ta, chỉ lãng phí một ánh mắt của hắn ta thôi thì sao?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad