Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1190: Chuột quá lớn

Chương 1190: Chuột quá lớn
Trong lòng gã hy vọng Khương Vọng nhanh chóng quyết định rời khỏi đây.
Gã luôn cảm thấy chỗ này rất nguy hiểm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị không chế "tự sát".
Gã càng muốn tránh xa nữ nhân một lòng muốn tìm chết này.
Nhưng không đợi Khương Vọng nói chuyện, thì Lâm Hữu Tà đã nhìn lại.
"Khương đại nhân! Tin tức rất tốt!"
Nàng nghiêm túc nói: "Bây giờ chúng ta không biết Địa Ngục Vô Môn ở quần đảo ven biển có bí mật gì, nhưng có thể khẳng định rằng, nếu chuyện này đáng để cho Địa Ngục Vô Môn giết chết Vũ Nhất Dũ để diệt khẩu, thì chỉ ít bọn họ cũng có một vị Diêm La trấn thủ ở chỗ này!"
"Thế nào?"
Hình như từ lúc sinh ra nàng đã chất chứa đong đây sự nhiệt huyết đối với việc tra án truy bắt, lúc này thần thái toàn thân đã sáng láng: "Có muốn cùng ta bắt con chuột lớn kia không? Sau khi bắt xong, chắc hẳn Tuần Kiểm Phủ sẽ có một phần thù lao xứng đáng đổi lấy một Diêm La! Cũng để cho ngươi có thể đạt được thanh bài tam phẩm sớm hơn."
"Con chuột này đúng là rất lớn, nhưng tiếc là lại lớn quá mức."
Khương Vọng xin từ chối vì năng lực kém: "Ta không hứng thú, hơn nữa ta cũng có việc."
Lâm Hữu Tà im lặng một lúc, hình như lúc này mới nhớ tới mục đích chuyến đi lần này của Khương Vọng, nên cười cười: "Được rồi, ta không ép"
Khương Vọng cẩn thận kiểm tra Tù Thân Tỏa Liên một chút, xác định không có bất cứ vấn đề gì thì mới thu hỏi.
Kể từ lần đầu thăm dò Vân Đỉnh Tiên Cung, sau khi một sợi Từ Thân Tỏa Liên bị xóa bỏ vì hai chữ "đạo tặc" kia xong, mãi cho đến hiện tại hắn mới miễn cưỡng tu lại được hai sợi. Chẳng biết lúc nào mới thực sự có uy thế Thập Đại Xiểng Xích của Pháp gia.
Tù Thân Tỏa Liên rơi vào hư không, chỉ để lại thi thể của Vũ Nhất Dũ nằm ở nơi đó.
Khương Vọng suy nghĩ một chút, rồi nói rằng: "Lâm bộ đầu, tuy nói diệt cỏ tận gốc, nhưng phải biết nhân lực có hạn. Xin hãy bảo trọng."
Lâm Hữu Tà nghiêng đầu, hình như rất bất ngờ với những lời mà Khương Vọng nói. Nàng dây dưa rồi nghi ngờ hết lần này tới lần khác, nhẽ ra hắn không hận chết nàng thì cũng nên căm ghét nàng mới phải chứ.
"Thế này đi Khương đại nhân, ta cũng cho ngải một lời khuyên"
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vụ án ở quận Phụng Tiên lúc trước, tuy rằng ta đã bắt được người hành hung, nhưng vẫn còn vấn đề chưa giải quyết. Đời đời làm thanh bài nên ta đã gặp quá nhiều người, sẽ không tin tưởng bất cứ ai. Nhưng lúc đó, không hiểu sao ta lại tin tưởng Trương Vịnh, hơn nữa rất lâu đều không hề nghi ngờ. Người này nhất định có vấn đề. Dù rằng không ai đến điều tra, vụ án cũng bị hủy bỏ. Nhưng đây là vụ án ta phụ trách, ta nhất định phải điều tra đến cùng"
Nàng nhìn Khương Vọng: "Hiện tại ta khẳng định ngài với hắn không phải người cùng một tuyến đường. Nhưng ngài là thanh bài bổ đầu tứ phẩm, là Thanh Dương Trấn Nam Tề quốc. Tề quốc sẽ không tệ bạc với ngài. Ta hy vọng trong cuộc sống sau này, ngài sẽ suy nghĩ thật kỹ, thận trọng từ lời nói cho đến hành động"
Cũng không biết nàng đã dùng cách gì để xác định Khương Vọng và Trương Vịnh không cùng một đường. Nhưng tóm lại là có liên quan đến mấy ngày nay quấn quít quan sát.
Bỗng nhiên trong lòng Khương Vọng nghĩ đến việc không biết vì sao mà hắn lại có cảm giác quen thuộc với Trương Vịnh, cùng với việc không hiểu tại sao mà hắn lại mềm lòng lúc ở núi Vân Vụ.
Lẽ nào cũng là Lạc Lối?
Chắc là không đâu. Thứ nhất lúc đó Trương Vịnh mới chỉ đạt Đằng Long Cảnh, không có lý nào lại sử dụng được Thần Thông.
Thứ hai, nếu như vạn nhất lúc đó người kia thật sự có được thần thông Lạc Lối thì y sẽ không bị Khương Vọng đánh bại mới đúng.
Dù trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng trên mặt hắn lại không thể hiện điều gì.
Dù sao hắn và Lâm Hữu Tà cũng không thân thiết, không cần phải nói quá nhiều.
Cuối cùng Khương Vọng chỉ chắp tay: "Vậy thì cáo từ"
Trọng Huyền Tín một bước thành ba mà rời đi cùng với Khương Vọng, có về như rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Dù sao một cường giả Ngoại Lâu mà lại chết ở trước mặt gã bởi cách đáng sợ như vậy, thì khó tránh khỏi khiến gã hoảng hốt.
Nhất là nếu gã biết, cho dù cái người khiến Vũ Nhất Dũ "tự sát"
kia mà xuất hiện ở đây, thì Khương Vọng cũng không thể cứu được tên Vũ Nhất Dũ kia.
Mặc dù Lâm Hữu Tà có tu vi cùng cảnh giới với Trọng Huyền Tín, nhưng trong khi gã đang run sợ trong lòng thì nàng lại chẳng cảm thấy sợ tý nào.
Khương Vọng và Trọng Huyền Tín đã đi.
Mà nàng vẫn lẳng lặng đứng ở trong sân một lát rồi ngồi chồm hỗm xuống, sau đó nàng lấy một đôi găng tay nửa trong suốt ra rồi mang vào và bắt đầu kiểm tra thi thể của Vũ Nhất Dũ một cách cẩn thận.
Từ tóc của hắn ta cho đến thất khiếu, kể cả là hộp chứa đồ...
Sách quý Độ Ách Kim Châm bị nàng để tùy tiện ở bên cạnh, cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Không phải nàng xem thường nó, nhưng Kim Châm Môn xem như là tông môn ở Tề quốc, được luật Tề quốc bảo vệ. Thanh bài bổ đầu có chức trách giúp Kim Châm Môn truy bắt Vũ Nhất Dũ, nhưng không có quyền xem bí điển Kim Châm Môn.
"Nhìn ra gì rồi?"
Một giọng nói già nua vang lên ở phía sau.
Một vị lão nhân tóc bạc nhưng tỉnh thần sảng khoái xuất hiện ở trong sân. Giữa một đầu tóc bạc kia lại có hai lọn tóc đen rũ xuống từ hai bên thái dương.
Sự đối xứng khác thường nhưng lại hài hòa.
Lâm Hữu Tà không quay đầu lại, hình như đã sớm biết người này sẽ đến.
Sau khi nàng kiểm tra thi thể cẩn thận thì mới cởi bỏ găng tay và cất vào trong túi ở eo. Cái túi vải nho nhỏ kia hình như là túi chứa đô, bởi vì dù vừa mới cất đồ vào trong mà không hề thấy túi phồng lên.
Hiện giờ rất hiếm khi thấy được loại khí cụ chứa đồ như này.
Mười ngón tay của nàng cũng không thon thả mềm mại trắng hồng như cô nương gia bình thường, mà lại có loại cảm giác sạch sẽ lạ thường, cảm giác sạch sẽ quá đáng đến mức trắng xanh.
Tựa như mỗi ngày nàng đều rửa tay một trăm lần vậy.
Nàng gập tất cả các ngón tay lại để chừa hai ngón ở mỗi bàn tay, sau đó đưa tay lên lướt qua mắt. Lúc này mắt của nàng đã sáng tỏ hơn rất nhiều, còn có cảm giác tỏa ra sáng rực.
Sau đó nàng mới nhìn kỹ vào đôi mắt của Vũ Nhất Dũ.
Dù người kia đã chết rồi, nhưng đôi mắt kia vẫn còn đang trợn tròn.
Một lúc lâu sau.
Lâm Hữu Tà mới nhắm mắt lại nói: "Là sức mạnh chú thuật?
Doãn Quan?"
Lão nhân không có ý kiến gì: "Còn gì nữa không?"
Lâm Hữu Tà mở mắt ra, ngẫm nghĩ một lát rồi lại thở dài: "Ô Lão, ta không nhìn ra được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad