Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3710. Vô đề

Chương 3710. Vô đề



Chương 3710. Vô đề




Mây binh sát dày đặc nặng nề buông xuống bầu trời.
Đao thương kiếm kích chẳng khác nào một rừng sắt dài còn vương mùi máu.
Đại Ngục hoàng chủ Trọng Hi ngồi một mình giữa đám may, nắm giữ thiên địa.
Quân trận khổng lồ tạo thành cối xay thịt, chậm rãi xoắn nát trên mặt đất mênh mông.
Thời không chẳng khác nào lừa ngựa, ngũ hành là cỏ khô.
Hư hại là đạo tắc, tiêu tán là khí huyết.
Cường quân hải tộc liều chết hao tổn ở đây, chỉ vì mài giết hai đỉnh cao nhất!
Mà chính giữa cối xay to lớn này, có một mảnh rừng hoa đào.
Nó ngăn binh sát đang che trời lấp đất ở ngoài bìa rừng, bản thân tự tạo thành thiên địa, dựng nên một vùng tịnh thổ nho nhỏ.
Nhưng bây giờ, hoa đào điêu tàn rừng đã thưa thớt, từng luống hoa đỏ chỉ còn lại tàn tích.
Ở sâu trong rừng đào có một gian phòng nhỏ do lồng đèn giấy hóa thành, cũng bởi vậy mà hiển lộ chút dấu vết của sự sống.
Trong gian phòng có hai người.
Một người mắt mù, lưng còng, đội mũ cũ mặc áo choàng rộng, ngồi xếp bằng trên giá nến, giữa thiên linh có ngọn lửa đang lơ lửng.
Một người tư thái ưu nhã, ngồi trên một chiếc ghế gỗ đào, hoa phục trên thân đã bị hỏng nhiều chỗ, hiển lộ vùng da thịt bị cháy đen, sắc mặt cũng không quá tốt nhưng vẫn khó giấu được vẻ tuấn khí vốn có.
Không ngừng có ánh nến màu trắng bay ra khỏi gian phòng đèn lồng, bay ra ngoài rừng đào, đốt thế công do binh sát tuôn ra thành hố sâu... Nhưng cũng chỉ là những cố gắng mỏng manh mà mắt trần có thể nhìn thấy.
Ngu Lễ Dương hơi phiền muộn nhìn ra phía ngoài gian phòng đèn lồng, trên người nhuốm đậm khí chất nho sinh: "Còn chưa biết nơi này tên gì."
Chúc Tuế nghĩ nghĩ: "Chúc Dương mộ phần?"
Ngu Lễ Dương nói: "Ngài vui tính thật."
"Thật à? Rất lâu về trước, Võ hoàng bệ hạ cũng từng nói ta như vậy." Chúc Tuế khó có lúc hơi xúc động, chậm rãi nói: "Trong rất nhiều đêm dài, ta tự đối thoại với bản thân mình, cảm thấy mình là một người chẳng có gì thú vị, mãi đến ——"
"Dừng lại!" Ngu Lễ Dương vội vàng ngăn lại: "Lão nhân gia đừng vội nhớ nhung quá khứ, ta vẫn chưa muốn chết đâu."
"Ngươi hiểu lầm rồi." Chúc Tuế chậm rãi nhìn y một cái: "Ta sẽ không chết. Ta còn có ba tôn Dạ Du Thần ở Lâm Truy."
Ngu Lễ Dương...
Đến giờ khắc này, ba tôn Dạ Du Thần mà Chúc Tuế gọi ra đều đã chiến tử.
Giá trị của chúng không thể nào dùng một Chân Thần, hai Giả Thần để định lượng.
Tôn Dạ Du Chân Thần kia, ngay cả Diễm Vương Điêu Nam Kiều cũng có thể áp chế. Hai tôn Dạ Du Giả Thần giết cho dạng thiên kiêu binh trận như Kỳ Hiếu Khiêm, Ngao Hoàng Chung cũng phải chao đảo.
Hơn nữa, ngoài vấn đề về thực lực chúng cũng đều chứa đựng khả năng nhảy lên thêm một bước.
Mười sáu tôn Dạ Du Thần, chính là cực hạn trong thần thoại. Chết một là mất một, vĩnh viễn không thể khôi phục.
Chúc Tuế gác đêm cho Tề quốc, từ khi Tề Võ Đế còn chấp chưởng mãi cho đến khi Tề quốc thành tựu bá nghiệp, trong lịch sử dài cả ngàn năm này, Dạ Du Thần của ông tổng cộng cũng chỉ chết mười tôn.
Trận chiến ngày hôm nay, tiêu vong ba tôn, tổn thất không thể nói là không nặng.
Hơn nữa, bản tôn của ông ở đây cũng tràn ngập nguy hiểm, nếu quả thực bị Trọng Hi mài giết, ba tôn Dạ Du Giả Thần còn lại cũng liền chẳng còn đường tiến về phía trước.
Đương nhiên, so với Ngu Lễ Dương có toàn bộ thân gia tính mệnh ở đây thì ông quả thực có thể cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng điều này cũng không khỏi có hơi khinh người...
Ngu Lễ Dương đưa mắt nhìn ngọn nến kia, rất muốn dùng một cước đạp lão già này xuống.
Nhưng Chúc Tuế lấy thân làm sáp, đốt đạo ngăn địch, mới có thể giúp bọn họ kiền trì lâu như vậy, một cước này quả thực không dễ ra.
Một khắc sau, trước mắt có cánh hoa đào bay xuống.
Gợn sóng bên ngoài quân trận của Hải tộc đã xuyên qua binh sát, bị y cảm nhận được.
Ngu Lễ Dương thừa cơ đá về phía ngọn nến, ra chân trước, miệng mới mở lời nhắc nhở sau: "Mau xuống đây, viện quân đã tới!"
Nhưng một cước này vẫn đạp hụt.
 Chúc Tuế đã đã xuyên qua căn phòng đèn lồng giấy, bay thẳng lên trời cao!
Vào giờ khắc này, thân thể đã còng của ông vào dựng thẳng, tựa như một dãy núi cổ xưa kéo dài không thấy điểm cuối, đột nhiên nhô lên một ngọn núi lớn vậy!
Ngọn lửa màu trắng đổ nghiêng như thác nước chảy siết, đốt cho thiên địa phát lạnh.
Chúc Tuế đang được bao phủ trong ngọn lửa trắng ấy, trở tay một chiêu, tóm lấy đèn lồng giấy trắng, đối diện với Đại Ngục hoàng chủ đang ngồi giữa mây binh sát: "Lão phu đã cho ngươi cơ hội! Nhưng ngươi lại không nắm chắc được!"
Cũng không biết là ông đang châm chọc Trọng Hi hay là Ngu Lễ Dương.
Biến hóa đến nhanh chóng như thế.
Thứ đang bị bao phủ bởi mây binh sát là một rừng hoa đào thưa thớt.
Bên trong rừng đào chỉ còn lác đác mấy cây, chỉ có một Đào Hoa Tiên lẻ loi trơ trọi.
Y ngồi một mình trên chiếc ghế gỗ đào, chẳng còn ai bồi bạn, càng khiến cho bức tranh này thêm phần cô độc.
Thế là Ngu Lễ Dương vung tay áo lên, xé mở rừng đào, giết tiến vào bên trong quân trận!
Trong biển binh sát đang hung ác gào thét kia, có một đóa hoa kính thanh u nhô ra.
Mặc dù hoa y đã sờn rách, tóc mai lộn xộn, đạo khu có tổn thương... Nhưng vẫn mang theo phong lưu vô tận!
Đào Hoa Tiên đạp bước mà đi, tựa như hoa rơi rực rỡ trong gió xuân.
Mà nếu nâng thị giác lên cao hơn một chút, lên trên cả Đại Ngục hoàng chủ Trọng Hi, có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài cối xay huyết nhục do quân trận khổng lồ tạo nên...
Từng đội từng đội tu sĩ nhân tộc đang chạy vội trên mảnh đất Long Vực rộng lớn, giống như những mũi tên nhọn đã rời cung, nhắm thẳng đến điểm bia này!
Còn có hồng thanh như sấm, lăn lộn nơi trời cao, đó là thanh âm của Khương Vọng!
Hắn hung hãn không sợ chết, xông ở phía trước nhất, nơi hắn đến hóa biển lửa, có lôi đình càn quét qua.
Nhất dũng chi phu, đủ đương vạn quân.
"Trường dạ Đả Canh Nhân, có còn ở đó không?"
"Hoa đào Ngu thượng khanh, có còn đó không?"
Trong Sa Bà Long Vực cất giấu ý thiền này, Hàng Ngoại Đạo Kim Cương Lôi Âm vang lên, lôi đình cuồn cuộn, tựa như thiên phạt. Hết chương 3710.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad