Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2000: Đối ứng---.

Chương 2000: Đối ứng---.
Cũng không phải Trịnh Phì thật sự không sợ đau, cũng không phải thật sự không biết chết là gì. Chỉ là, thần thông Ác Báo quá cường đại, suốt một thời gian dài căn bản gã chưa từng gặp phải đối thủ như vậy.
Sau khi biết gã có thần thông Ác Báo, gần như tất cả đối thủ đều là tránh được thì nên tránh, trốn được thì nên trốn.
Nào có ai một lời không hợp lập tức đồng quy vu tận?
Theo như gã thấy, những kẻ đồng quy vu tận đều là phát điên vì đã bị ép đến cùng đường mạt lộ, không một ai, không một người nào, khi vẫn còn cơ hội lại muốn lấy mệnh ra mà đối đầu.
Cho nên, khi chân trái của gã bị cắt đứt, gã vẫn còn đang cười to.
Khi bụng của gã bị xỏ xuyên, gã liền buông lỏng thế đao, vô thức muốn cho Khương Vọng một cơ hội thoát đi.
Mà khi trường kiếm của Khương Vọng tiếp tục cắt, gã không cười được nữa!
Yến Tử và Lý Sấu bị chia ra hai góc chiến trường đều kinh dị vô cùng, nhưng căn bản không kịp chi viện.
Trước đó bọn họ đã lùi ra quá xa!
Khi chưởng phong và đao mang cuốn xoáy vào nhau, Khương Vọng tới sát Trịnh Phì.
Hai người gần như là đứng kề mặt nhau, bốn mắt nhìn nhau.
Khương Vọng có thể thấy được sự đau khổ và hoang mang trong mắt Trịnh Phì. Trịnh Phì nhìn vào mắt Khương Vọng lại chỉ thấy có kiên định. Là kiên định sâu như nước lặng!
Tất cả đau khổ, xoắn xuýt, suy nghĩ, đều chìm sâu dưới đáy nước, người trẻ tuổi này đã quyết định tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.
Trịnh Phì trợn trừng hai mắt, mở bàn tay chụp vào vai Khương Vọng, muốn ngăn cản tên điên này. Mà tay cầm kiếm của Khương Vọng lại một lần nữa dùng sức!
Khóe miệng Khương Vọng cũng nhịn không được mà tràn ra máu tươi, ngay lập tức mặt mũi Trịnh Phì dính đầy máu.
Mà kiếm khí sắc bén không ngừng điên cuồng phá phách tán loạn trong cơ thể Trịnh Phì, thay đổi cực nhanh, hình kiếm rót thẳng phá ngũ phủ hải, kiếm đâm thiên địa cô đảo!
Ầm ầm!
Kiếm khí kinh khủng rít gào biến thành vòi rồng trong ngũ phủ, vọt thẳng đến thiên địa cô đảo của Trịnh Phì, ngũ phủ hải cuồn cuộn sóng trào, không thể ngừng nổi.
“Ta phải chết!” Đạo nguyên hỗn loạn, Trịnh Phì thất thanh hô lên.
Kiếm của Khương Vọng sắp chém đến ngũ phủ hải của gã rồi, rõ ràng là muốn giết gã ở đây.
Chẳng lẽ người này không biết, bị thần thông Ác Báo phản kích gã không chết cũng phải bị thương nặng sao? Hiện ở đây còn có hai nhân ma khác, trọng thương và bỏ mạng khác nhau chỗ nào?
Đúng là điên!
Nhưng hiện giờ Trịnh Phì không cách nào nghĩ được Khương Vọng thế nào, gã chỉ nghĩ là… hiện giờ gã sắp chết rồi!
Cho nên, âm thanh của gã lại mang theo một tia nghẹn ngào.
Đó là sự sợ hãi của trẻ con trước nguy hiểm.
Gã muons chơi, gã không muốn chết.
Sắc mặt Khương Vọng không hề có tí biểu tình nào.
Làm việc thì như điên cuồng, nhưng trong lòng thì tỉnh táo tính toán rõ ràng.
Thực ra những người này không hề nghĩ sai, đương nhiên hắn sẽ không đồng quy vu tận với tên Trịnh Phì này.
Trình Phì là ai chứ? Sao xứng để Khương Vọng hắn đồng quy vu tận?
Nhân ma ác là thật, nhân ma mạnh cũng là thật.
Dù nhìn tư thế hắn có vẻ hung ác, động tác lại quá quả quyết.
Nhưng chẳng qua là vì muốn chiến thắng những đối thủ cường đại này, hắn không thể không trả ra cái giá lớn.
Chiến đấu đến lúc này, hắn đã nhận ra được, thần thông Ác Báo phản kích có hai dấu hiệu. Một là xảy ra trên vị trí tương ứng, thứ hai là tổn thương khi phản kích cũng tương đương với tổn thương của người bị hại, nhưng tổn thương cuối cùng lại không quan hệ tới phòng ngự của người thụ thuật.
Căn cứ vào thăm dò trước đó, hắn biết, trong trận chiến này, điều kiện của thần thông Ác Báo bên Trịnh Phì còn chưa đạt được hoàn toàn. Tổn thương do thần thông Ác Báo phản kích vào gã còn thấp hơn tổn thương mà hắn gây ra cho gã.
Nhưng nhờ có Nhục Giáp, phòng ngự của Trịnh Phì cũng rất kinh người, cuối cùng, tổn thương hai người nhận phải chắc cũng ngang hàng.
Nói cách khác, dù thần thông Ác Báo còn chưa hoàn toàn đạt đủ điều kiện, nếu hắn giết Trịnh Phì rất có thể cũng tự giết chính mình luôn.
Đổi một cái chân què lấy một cái chân của Trịnh Phì là suy tính để tối đa hóa lợi ích trong chiến đấu, tương đương với phép tính đổi một chân của hắn lấy hai cái đùi của Trịnh Phì, cũng coi như một lần thăm dò Ác Báo, thu được Tri Kiến với thần thông này.
Khi vững tin mình đã hiểu rõ biên độ và phạm vi phản kích của thần thông Ác Báo, hắn bèn quả quyết một kiếm xuyên bụng!
Xuyên bụng không phải mục đích, thoát khỏi kiềm chế của Trịnh Phì cũng không phải mục đích, vì lần này Trịnh Phì có thể vây nhốt hắn với sự giúp đỡ của Lý Sấu, vậy lần sau cũng có thể, đến lúc đó, chưa chắc hắn đã có cơ hội liều mạng nữa.
Mục đích của hắn là, thiên địa cô đảo của Trịnh Phì!
Đây là lựa chọn hắn đột nhiên thông suốt trong chiến đấu.
Hắn tự nghĩ, bất kỳ bộ vị nhục thân nào trên cơ thể mình cũng không thể cứng được như Trịnh Phì có giáp thịt che chắn.
Nhưng trong hệ tu hành của các tu hành giả, thiên địa cô đảo của hắn lại vững chắc phi thường!
Điều này là nhờ vào bản nguyên cường đại mà hắn lấy được từ chỗ Thiên Địa Môn và Sâm Hải Nguyên giới gia trì.
Làm tu giả thúc đẩy thiên địa phản hồi sau khi mở được Thiên Địa Môn, lấy thiên địa cô đảo trấn áp ngũ phủ hải, nhận lấy đằng long đạo mạch, không thể nghi ngờ tầm quan trọng của nó được.
Trịnh Phì đã là cảnh giới Ngoại Lâu, đạo mạch đằng long đã bơi vào tàng tinh hải, nhưng thiên địa cô đảo vẫn còn tác dụng trấn áp ngũ phủ hải.
Song song với đó, năm tòa Nội Phủ của Khương Vọng đều có hạt giống thần thông, có năm thần thông chiếu rọi, ngũ phủ hải càng tĩnh lặng hơn xa Trịnh Phì. Mặc dù Vân Đỉnh Tiên Cung đã rách nát hơn xưa nhưng vẫn có thể hỗ trợ trấn áp ngũ phủ hải.
Dựa vào những thông tin này, sau khi cân nhắc hắn mới lựa chọn dùng kiếm khí xâu thẳng vào ngũ phủ hải!
Chính là vì muốn giết thiên địa cô đảo của Trịnh Phì phải sụp đổ, ngũ phủ hải dao động, phá tan lá gan của gã, lại có thể giữ được chiến lực của mình ở mức cao nhất.
Nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy một loạt động tác này của hắn là mang lòng hung ác muốn đồng quy vu tận với Trịnh Phì.
Đều đã giết vào ngũ phủ hải, công kích thiên địa cô đảo, sát tâm chi liệt, còn phục gì nữa?
Yến Tử không khỏi kinh hãi, nàng ta cảm thấy mình vừa gặp phải một tên điên từ đầu đến chân. Nhân ma không tiếc mạng người khác thôi, còn người này thì không tiếc cả mạng mình luôn. Nàng ta không thể tưởng tượng nổi, nếu mình là Trịnh Phì, sẽ ứng đối thế nào.
Mà Lý Lão Tứ lòng như lửa đốt thì lập tức đưa ra lựa chọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad