Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2163: Minh Quang Đồ đấu Béo chất nhi (1)

Chương 2163: Minh Quang Đồ đấu Béo chất nhi (1)
Trời sáng chưa bao lâu thì xe ngựa của Thanh bài Bắc Nha đã đánh tới, đứng đợi ở ngoài đại môn của Khương phủ.
Phu xe là một người có khuôn mặt xa lạ.
Khương Vọng theo bản năng ghi nhớ khí tức thần hồn của hắn ta mới hướng mắt nhìn vào bên trong buồng xe. Trịnh Thương Minh cùng Lâm Hữu Tà đều ở đây, mỗi người ngồi một bên, ai cũng đều giữ im lặng.
Mỗi ngành mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng.
Cả đêm không thấy hai người bọn họ, hắn nghĩ hai người này hẳn đã tìm ra một vài manh mối mới trong vụ án rồi, nhưng chỉ nhìn biểu tình thì có vẻ hoàn toàn không tìm ra được thứ gì cả.
Người giỏi về tìm đầu mối, tất nhiên cũng sẽ giỏi về việc ẩn giấu đầu mối.
Khương Vọng khom người chui vào xe ngựa, ngồi ngay ngắn ở chính giữa.
“Phu xe vừa nãy là phu xe trong nhà của ta mang tới.” Trịnh Thương Minh mở miệng nói: “Bên khu vực gần nhà của ngươi có khá nhiều vệ quân tuần tra do Trường Nhạc Cung phái tới, cạnh bên nhà Lâm phó sứ cũng có, Thái Tử đã hạ nghiêm lệnh rằng phải đảm bảo án này không bị ai quấy nhiễu.”
Khương Vọng biết, đây chính là kết quả của sự việc phu xe buông lời đe dọa rồi.
Chung quy không phải là người như Khương mỗ hắn không xứng với một trận chiến lớn hơn, chẳng qua phu xe kia đã hoàn toàn biến mất trên mọi phương diện ý nghĩa rồi, mà cũng chẳng thể truy cứu được lên đầu ai cả.
“Biết rồi.” Khương Vọng đáp.
Thực ra hắn không hề cảm thấy hứng thú với việc đi lục soát trong ngày hôm nay, trong não toàn suy nghĩ không biết bên phía Công Tôn Ngu kia cuối cùng có thể cung cấp manh mối gì không.
Vốn định một đường tu hành đến Trường Sinh Cung, Lâm Hữu Tà bỗng nhiên mở miệng nói: “Kết quả kiểm tra thực hư về chén thuốc của Thập Nhất điện hạ đã có rồi.”
“Nói thế nào?”
“Trừ ức linh thảo ra, còn có liệt dương hoa, xích vũ phấn, chân nhện bụng đỏ... Tất cả đều là dược vật dùng để chống dỡ hàn độc.”
“Xem ra không có gì dị thường cả.” Khương Vọng đáp.
“Đúng vậy.” Lâm Hữu Tà quay đầu nhìn về phía Trịnh Thương Minh: “Trịnh bổ đầu ngày hôm qua tra hỏi có thu hoạch được cái gì không? Nghe nói buổi tối ngươi lại đi nghiệm thi rồi?”
Trịnh Thương Minh cười khổ một tiếng: “Vốn tưởng rằng có thể có chút thu hoạch gì đó, kết quả là lại suy nghĩ nhiều rồi. mấy loại chuyện phá án thế này, chung quy cũng không thể tránh khỏi việc phải đi một đoạn đường uổng công.”
Lâm Hữu Tà gật đầu một cái, lại hỏi: “Vậy hôm nay Trịnh bổ đầu có suy nghĩ gì muốn chia sẻ một chút không?”
“Trong khi phá án, ý nghĩ cần phải rộng rãi,
Nhưng cũng không thể suy nghĩ một cách chủ quan, vô căn cứ. Vẫn phải dựa vào đầu mối thì mới có thể nói chuyện được, trước tiên cứ lục soát tìm chứng cứ đi, những thứ khác sau này lại nói.” Thời điểm nói mấy lời nói nhảm này, biểu tình của Trịnh Thương Minh vô cùng nghiêm túc.
Lâm Hữu Tà chỉ nói: “Trịnh bổ đầu nói rất đúng!”
Toàn bộ hành trình Khương Vọng đều mang vẻ mặt không biểu tình.
Hóa ra hai người này đi một đường từ Bắc Nha tới đây, cũng ở trong xe ngựa đợi lâu như vậy mà đến một câu cũng không thèm nói với nhau! Cứ thế chờ hắn tới mới qua loa lấy lệ nói vài câu như thế.
“Khương đại nhân thật giống như có chút ưu phiền không vui?” Trịnh Thương Minh có ý ám chỉ mà hỏi.
“Cái gì?” Khương Vọng hỏi ngược lại.
“Ta nhìn ngươi nảy giờ không nói gì.” Trịnh Thương Minh giải thích.
Khương Vọng buồn bực nói: “Vụ án chung quy là các ngươi phụ trách điều tra, các ngươi đạt thành nhất trí là được.”
“Cũng đúng.” Trịnh Thương Minh gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa.
Trong sự an tĩnh đến quỷ dị ở trong xe ngựa, cả ba người một lần nữa đi tới Trường Sinh Cung.
Trịnh Thương Minh cùng Lâm Hữu Tà làm việc đúng là rất tích cực, toàn tâm toàn ý đều đặt vào việc lục soát Trường Sinh Cung, từ trước điện đến hậu điện, từ điện để nghỉ ngơi của Khương Vô Khí cho đến phòng của bọn thái giám cung nữ… Một chút xíu đầu mối cũng không buông tha.
Khương Vọng thì yên lặng theo sau lưng hai người kia, trừ phi cần thiết, nêu không hắn gần như không nói lời nào.
Phạm vi lục soát lần này bao phủ toàn bộ Trường Sinh Cung. Trịnh Thương Minh cùng Lâm Hữu Tà gần như đều lục tung tất cả mọi ngóc ngách lên một lần, thẳng đến khi mặt trời lặn sau rặng núi phía tây, mới tuyên bố kết thúc đợt lục soát lần này.
“Lâm đại nhân có tìm được đầu mối hữu dụng gì hay không?” Trịnh Thương Minh hỏi.
“Thiên đầu vạn tự, bộc phát phác sóc mê ly*.” Lâm Hữu Tà lắc đầu một cái, hỏi ngược lại: “Trịnh đại nhân thì sao ?”
*Hàng ngàn suy nghĩ, càng ngày càng khó hiểu
Trịnh Thương Minh cũng lắc đầu: “Ta cũng giống như Lâm đại nhân vậy. Ta cảm thấy cái chết của Phùng Cố…có khi nào liên quan đến việc trả thù của Bình Đẳng quốc hay không?”
“Có khả năng rất lớn!” Lâm Hữu Tà ăn không nói có mà trả lời.
Khương Vọng yên lặng nhìn hai người bọn họ kẻ tung người hứng, cũng không lên tiếng.
“Khương đại nhân có phát hiện gì không?” Lâm Hữu Tà đột nhiên hỏi.
“Không có phát hiện gì, hai ngươi cũng thật bình thường.” Khương Vọng xoay người nói: “Trở về đi.”
Rõ ràng bây giờ tâm trí của cả Lâm Hữu Tà vàTrịnh Thương Minh đều đặt trên vụ án Lôi quý phi bị ám sát, cũng hiển nhiên đều biết rõ ý nghĩ của đối phương, nhưng lại làm bộ như không biết gì.
Lâm Hữu Tà chỉ muốn tìm ra chân tướng năm đó, sau đó tuyên bố với quần chúng, tra lại cho cha nàng sự trong sạch.
Cho tới bây giờ, bên trong hồ sơ của Lâm Huống ở Bắc Nha, nguyên nhân cái chết vẫn ghi là “ phá án bất lực, vì quá tự trách nên tự vẫn”, cứ như vậy một đời thanh danh đều bị phá hủy!
Trịnh Thương Minh cũng muốn tìm ra chân tướng năm đó, nhưng cái “chân tướng” này có muốn công khai hay không, lại còn phải tùy thuộc vào tâm tình của Thiên Tử, lấy nó làm đá lót đường cho việc tương lai hắn ta tiếp nhận chức Đô Úy Bắc Nha. Nếu như Khương Vọng muốn đảm nhiệm chức vụ Đô Úy Bắc Nha này, vậy thì hắn ta sẽ chắp tay nhường lại chỗ tốt này, còn nếu như Khương Vọng không muốn, vậy thì hắn ta nhất định phải biểu hiện tốt một chút.
Mâu thuẫn giữa hai người cũng nằm ở chỗ này, vì thế vấn đề mấu chốt bây giờ là ai sẽ là người tìm ra chân tướng được trước tiên.
Cho nên nói bọn họ đang hiệp đồng phá án, nhưng thực chất cũng đang phòng bị lẫn nhau, những đầu mối có thể không công khai thì nhất định sẽ cất giấu thật kỹ.
Bị Khương Vọng vừa nói như vậy, bọn họ cũng không cảm thấy cần phải giả bộ thêm nữa.
Vì vậy rời đi.
Cửa cung vừa dầy vừa nặng chậm rãi khép lại, tạm thời niêm phong tòa cung điện này.
Ba vị thanh bài trầm mặc ngồi lên xe ngựa.
Thú vị ở chỗ, tất cả người ngồi trên xe ngựa này, đều cảm thấy bản thân đã gần chạm tới chân tướng rồi.
Tuy là yên lặng, nhưng tất cả đều có mục tiêu và lựa chọn của riêng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad