Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3983

Chương 3983Chương 3983
1240 chữ
Chương 3983
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Không dễ làm." Nguyễn Tù lắc đầu nói: "Ö khóa là nó và thế giới này đã gần như biến thành một thể, nếu như cưỡng chế lật lên, rất dễ làm cả Phù Lục sụp đổ theo."
"Giám chính có thể nhìn thấy tình huống bên trong hiện giờ như thế nào không?” Khương Vô Tà lại hỏi.
"Ta chỉ biết là bên trong vô cùng náo nhiệt, còn những thứ khác thì không rõ lắm. Bên trong có một tồn tại nào đó đang cố gắng che giấu tất cả." Nguyễn Tù nhìn chăm chú vào những đồng văn trước mắt, biểu tình có chút kỳ lạ: "Vị tiền Võ An Hau kia của chúng ta hình như cũng ở trong đó."
"Không phải hắn đang mở khách sạn ở Tinh Nguyệt Nguyên sao?" Khương Vô Tà nói, vỗ nhẹ lên trán: "Lần trước tới đây, hắn cũng tới, một kiếm đánh lui Lôi Chiêm Càn, thắng Sinh Tử Kỳ, chiếm Thiên Khôi..."
Nguyễn Tù thầm nghĩ, ta biết, chuyện về nơi này cũng là hắn nói cho ta biết.
Khương Vô Tà có chút sửng sốt: "Sao ta ở bên ngoài, còn hắn lại ở bên trong? Hắn làm cách nào mà vào đó được?"
Nguyễn Tu ngẫm nghĩ. "Có lẽ hắn vốn đã ở bên trong. Thiên Phật bảo cụ này sau đó mới bị úp lên."
Khương Vô Tà càng nói càng cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi: "Biến hóa ở thế giới Phù Lục có liên quan đến hắn? Thiên Phật cố ý khóa hắn?"
Nguyễn Tù nhún nhún vai: "Ai có thể nói rõ được?"
Nếu như Ngọc Linh đủ thông minh hẳn là sẽ tìm Khương Vọng để cầu che chở, Khương Vọng cũng hẳn se ne mặt hắn ta.
Chỉ có điều... Với nguy hiểm hiện tại ở thế giới Phù Lục, Khương Vọng cũng chưa chắc đã có thể tự vệ.
Khương Vô Tà nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Tồn tại đang cố gắng che giấu mọi thứ bên trong mà ngài vừa nói kia... Là ai?"
"Hiện giờ ta cũng không biết, hình như kẻ đó đang muốn chơi trốn tìm với chúng ta, không hao tốn chút công phu là không tìm ra được. Có điều có một việc có thể khẳng định..." Nguyễn Tù nói: "Nếu như không phải phát hiện ra ta, có lẽ kẻ đó đã thả ngươi vào."
Khương Vô Tà thế mới biết, lúc mình nâng thương đụng tường đồng, Nguyễn Tù đã đến.
Nhưng trọng điểm mà hắn ta chú ý đến không phải cái này: "Ý của ngài là, ta có thể vào?"
Nguyễn Tù né lời này, chỉ nói: "Ta cần chút thời gian để phá giải. Không bằng điện hạ tìm một nơi nghỉ ngơi đã?"
"Nguyễn giám chính!" Khương Vô Tà vác Hồng Loan sau lưng, trên khuôn mặt trước giờ vẫn luôn bị phán là "ngả ngớn", trong đôi mắt "đa tìm" hẹp dài, hiện lộ rõ vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có. Hai tay hắn ta chắp lại, nghiêm túc bái lễ: "Xin đưa Cô vào."
Nguyễn Tu không muốn đồng ý!
Tình huống trong thế giới Phù Lục thế nào, hiện giờ y cũng không rõ.
Nhưng dù có thế nào thì tính nguy hiểm cũng là không thể nghỉ ngờ. Một nơi có liên quan đến lực lượng Thiên Phật, liên quan đến ý chí thần bí, lại còn rất có thể là... phần mộ thế giới, một Thần Lâm cảnh như Khương Vô Tà vốn không thể nào tự vệ.
Y sao có thể đồng ý đưa Khương Vô Tà vào đó? Dù cho thiên tử Đại Te có nuôi thả con cái thế nào thì Khương Vô Tà cũng là một trong ba vị cung chủ có hi vọng kế nhiệm. Nhất là lần này hắn ta đã tu thành Hồng Trần Thiên Địa Đỉnh, một bước Thần Lâm, thanh thế tăng cao, đã thấy tư thế thái tử.
Nếu như có điều gì sai sót, thật sự táng thân ở đây, Tề Thiên tử sao có thể không oán?
Cho dù Te Thiên tử là thiên hạ hùng chủ, có thể không vì việc này mà sinh nghi ky nhưng mỗi lần nhớ tới nhi tử bất hạnh này, thì sao có thể có ấn tượng tốt với Nguyễn Tù y?
Lúc Thập Nhất hoàng tử qua đời, Diêm Đồ chấp chưởng Trảm Vũ Quân là bị lăng trì đáy!
Nhưng giờ phút này, Khương Vô Tà gọi y là "Nguyễn giám chính", tự xưng là "Cô", biểu hiện này không chỉ là quyết tâm mà còn là đang lấy địa vị của cung chủ Dưỡng Tâm Cung đưa ra yêu cầu!
Mệnh lệnh này tuy rằng không phải bắt buộc, bởi vì dù có là Khương Vô Tà cũng không có quyền ra lệnh cho Nguyễn Tù y. Nhưng cho dù Nguyễn Tù y có địa vị không tầm thường, thân là giám chính Khâm Thiên Giám chỉ cần nghe lệnh một mình thiên tử thì với người có khả năng kế thừa hoàng vị, y cũng phải có sự tôn kính nhất định.
"Lời này của ta quả thực có chút cậy già lên mặt..." Nguyễn Tù cũng nghiêm túc nói: "Nhưng điện hạ địa vị tôn quý, thực sự không cần mạo hiểm. Thế giới Phù Lục này vào thì dễ nhưng ra thì khó. Dù cho ở trong đó có đại cơ duyên cũng không thể sánh được với Dưỡng Tâm Cung chủ của Đại Te ta."
Khương Vô Tà nói: "Nếu là vì cơ duyên thì Cô sẽ không nhất định phải đi."
Nguyễn Tù hỏi: "Điện hạ đã có chuẩn bị đầy đủ ở thế giới này rồi?" Khương Vô Tà thành thật đáp: "Lúc đầu ta quả thực đã có chuẩn bị, nhưng cần thời gian để phát huy. Hiện giờ mới chỉ có mấy năm ngắn ngủi trôi qua, rất khó phát huy tác dụng gì."
Nguyễn Tù hiểu rõ sức nặng của quyết định này, nhưng vẫn hỏi: "Không đi không được?"
Khương Vô Tà đáp: "Không đi không được."
Nguyễn Tù nói: "Phật xem một bát nước, thấy mười vạn tám ngàn trùng. Ta xem bát này, cũng thấy có mười vạn tám ngàn lỗ. Tường đồng vách sắt trước mắt này không phải kín không kẽ hở như ngươi nhìn thấy. Kỳ thực, nó giống như một tắm lưới đánh cá, cản cá lớn không cản cá nhỏ. Dù rằng kẻ đó đã cố gắng phong tỏa nhưng muốn đưa một Thần Lâm tu sĩ đi vào cũng không khó... Bát này vì sao không ngăn cản Thần Lâm, với trí tuệ của điện hạ, chắn hẳn không khó để nghĩ rõ ràng."
"Kẻ đó vì muốn tiết kiệm sức mạnh, cũng vì cho rằng Thần Lâm không ảnh hưởng đến thế cục..." Khương Vô Tà phân tích đến đây, nhíu mày nói: "Nhưng kẻ này đã cần tiết kiệm sức mạnh thì không có tư cách cho rằng Thần Lâm cảnh ta không ảnh hưởng đến thế cục." Dù cho "kẻ này" là thần thánh phương nào.
Thì hiện giờ đã là thời đại mới, Khương Vô Tà hôm nay không phải là một Thần Lâm bình thường.
Sự tự tin của quý tử thiên hoàng, thể hiện rõ trong một câu này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad