Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3827

Chương 3827 Khương Vọng đặt kiếm trên đầu gối, ngồi trước đống lửa, ung dung lại ninh định, mặc dù cái đầu trọc có chút phá hỏng phong cảnh: "Kỳ thật ta cũng có chút tò mò —— các ngươi dự định thay đổi thế giới này như thế nào?" "Gia nhập với chúng ta, ngươi sẽ biết." "Vậy thì lòng hiếu kỳ của ta cũng không nặng đến mức đó." "Vậy ngươi cứ chờ xem." Khương Vọng đáp: "Ta mỏi mắt chờ mong." Triệu Tử ngậm tẩu ngọc trong miệng, trong sự uể oải lại lộ ra một chút lười biếng: "Ngươi có thể gọi thêm một con dê nướng nữa." Ngọn lửa trong đống lửa đã tắt ngúm từ lâu.
Những người Bình Đẳng quốc cũng đã sớm rời đi.
Khương Vọng ngồi lặng lẽ ở vị trí của hắn, tóc từ từ mọc lên.
Quả thực hắn không hề tức giận.
Hắn đứng trên lập trường của Tề quốc, đã từng rất nhiều lần đứng ở phía đối lập của Bình Đẳng quốc, thậm chí còn giết chết một hộ đạo nhân của Bình Đẳng quốc. Triệu Tử lại là một người có thực lực không thể nghi ngờ.
Chỉ là cắt tóc mà thôi, cũng chỉ là mời thêm có hai con dê nướng nữa mà thôi. Đây vốn là một cái giá không đáng kể gì rồi.
Kỳ thực hắn cũng đã sớm có dự trù cho cuộc gặp gỡ đêm nay.
Tuy rằng hắn không thông minh bằng Trọng Huyền Thắng, nhưng sau khi từ từ suy nghĩ, hắn đại khái có thể tưởng tượng được sau khi rời khỏi Tê quốc sẽ xảy ra chuyện gì, và hắn sẽ phải đối mặt với cái gì.
Hắn cũng không phải đưa ra quyết định một cách thiếu thận trọng.
Nếu hắn thực sự nóng nảy, thì vào cái lần hắn rời khỏi Yêu giới kia, hắn đã không dừng lại ở bên ngoài Vân thành rồi.
Hắn thực sự đã suy nghĩ rõ ràng rồi, cũng đã biết bản thân phải làm gì rồi.
Cho nên hắn trước tiên sẽ tới Tỉnh Nguyệt nguyên, đây là nơi hắn có thể liên lạc với Quan Diễn tiền bối một cách nhanh nhất, nếu như Quan Diễn tiền bối và Tiểu Phiền bà bà đang chu du vạn giới, không có thời gian để ý tới chỗ này, thì nơi này cũng rất gần Huyền Không Tự... Trời đã sáng.
Hắn cũng đã trả tiền ăn từ lâu.
Khương Vọng vén rèm đi ra ngoài, cả thân người đắm chì trong ánh sáng mặt trời một mình đi vê phía Tinh Nguyệt nguyên.
Cả một buổi tối, cộng với thời gian hắn đi chậm rãi, một thiên tài kiệt xuất như Bạch Ngọc Hà, chắc có lẽ đã sớm sắp xếp mọi thứ thỏa đáng.. rồi phải không?.......
"Ta không hiểu lắm."
Trong địa quật u ám, những hộ đạo nhân khác đều đã rời đi, chỉ còn lại Vệ Hợi và Triệu Tử.
Bên tai vang lên tiếng gâm yếu ớt của hung thú, Vệ Hợi khó hiểu nói: "Nếu hắn chống đối chúng ta, lại có thiên phú đáng sợ đến như vậy, tại sao lại không giết hắn ngay bây giờ?" Triệu Tử bình tĩnh nói: "Chúng ta đang thách thức cả một thế giới cũ, địch nhân của chúng ta nhiều như thế, có thể giết hết được không?"
"Nhưng hắn thì khác." Vệ Hợi nói: "Tốc độ cường đại của hẳn... khiến ta sợ hãi." Triệu Tử chỉ nói: "Những chuyện mà hẳn đã trải qua. Những người mà hắn ta gặp gỡ, đều chầm chậm biến đổi hắn thành bộ dáng của ngày hôm nay. Và chính chúng ta cũng sẽ trở thành một trong những nguyên nhân khiến hắn thay đổi. Nếu ngươi thực sự tin tưởng lý tưởng của chúng ta."
"Tất nhiên là ta tin tưởng." Vệ Hợi trở nên có chút kích động.'Chỉ có chúng ta mới có thể cứu rỗi được thế giới mục nát này!"
Trước mặt hai người là một lò lửa khổng lồ, và đại bộ phận phía trên của lò lửa có lẽ đã xuyên qua một tầng khác của địa quật rồi.
Trước liệt hỏa hừng hực rực cháy, Triệu Tử chậm rãi nói: "Rất lâu trước đây Trương Vịnh đã từng nói với ta, Khương Vọng và chúng ta là cùng một loại người, hiện tại ta cũng nghĩ như vậy."
Vệ Hợi hiển nhiên cũng biết Trương Vịnh. Nàng ta suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Thân phận thực sự của Trương Vịnh là ai?" Triệu Tử cúi xuống nhặt một khúc củi bỏ vào lò lửa: "Điều đó đã không còn quan trọng nữa, cứ gọi y là... Tân. Diêm Đồ cũng vậy, Trương Vịnh cũng thế. Tất cả những người hy sinh vì lý tưởng, chắc chắn sẽ không biến mất vào nơi hoang dã một cách biệt tăm biệt tích, mà chỉ khiến cho hỏa diễm càng thêm mãnh liệt mà thôi."
Vệ Hợi trầm mặc một lát, nói: "Kỳ Tiếu bên kia..."
Triệu Tử đáp: "Chuyện này ngươi không cần quản, Chiêu Vương đã phái người đi bố trí rồi, ít nhất cũng phải cần ba đến năm năm sau mới bắt đầu liên lạc lại." Vệ Hợi nghi hoặc nói: "Bà ta đã là một phế nhân, không có chút tu vi nào, thậm chí còn không sống sót được bao lâu nữa. Người như vậy mà còn cần Chiêu Vương tự mình bố trí lôi kéo hay sao?" "Mặc dù tu vi phế rồi, nhưng tài năng dụng binh vẫn còn ở đó. Chúng ta quá cần những tài năng như vậy. Lý tưởng không phải là cái cây không có gốc rễ, không thể xây dựng một lầu các trên không được." Triệu Tử đáp: "Chắc chắn sẽ có một ngày khởi phát đấu tranh chính trị bằng vũ trang, vì thế Bình Đẳng quốc càng sở hữu nhiều danh tướng như vậy thì càng tốt." ý chỉ không thể làm việc gì mà không thực tế được
Vệ Hợi nói: "Nếu bà ta đã là một nhân tài quan trọng đối với chúng ta, tại sao chúng ta phải đợi ba đến năm năm sau mới liên lạc lại với bà ta? Thời gian dài như thế, khó mà không xảy ra một vài biến cổi.
"Bây giờ bà ta vẫn còn đang đóng vai trò chủ đạo trong cuộc chiến tranh ở Mê giới, thân là một danh tướng Đại Tề giành được vô số thắng lợi, Đại Tề thiên tử cũng đang dành cho bà ta một sự quan tâm và chăm sóc đặc biệt." Triệu Tử lãnh đạm nói: "Cứ cho bà ta ba đến năm năm, để bà ta nhận ra thói đời nóng lạnh, cho bà ta một khoảng thời gian phải ở trong bóng tối, để bà ta có thể nhìn rõ bóng tối chân chính của thế giới này."
Vệ Hợi vì thế im lặng. Có tiếng nói chuyện mơ hồ truyền tới tầng trên ——
"Những con hung thú này thế nào?" "Được bồi dưỡng rất khá, cũng rất cường tráng."
Vệ Hợi nhìn sang bên cạnh, đã thấy Triệu Tử biến mất không dấu vết.
Nàng ta cởi chiếc mặt nạ dễ thương hình chú lợn ôm bông hoa trên mặt xuống, cởi bộ y phục mới mặc một lần trên người xuống, rồi ném tất cả vào trong liệt diễm. Và bản thân nàng ta cũng trở lại thành một nữ nhân có khuôn mặt lạnh lùng với đôi mắt nham hiểm.
Tư thái của nàng ta trở nên lạnh lùng, bước chân trở nên ưu nhã.
Cứ thế im lặng không một tiếng động bước lên tầng trên của địa quật.
Dọc đường đi không ngừng có tiếng chào hỏi —— "Phu nhân." "Phu nhân.".......
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad