Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1313: Tranh chấp

Chương 1313: Tranh chấp
Hóa ra nó miêu tả lại tình cảnh lúc Nhân tộc và Hải tộc đại chiến.
Ngay cả lúc này, phương hướng vẫn hỗn loạn như cũ, nhưng vẫn thấy trời và biển.
Trên đỉnh đầu Nhân tộc là trời, dưới chân Hải tộc là biển.
Trời và biển chỉ là tương đối, hai tộc cũng chỉ là tương đối, hoặc là tỉnh lâu rơi xuống hoặc là hải ảnh khô cạn.
Trong lúc tâm thần bị chấn động, Khương Vọng nghe được giọng nói của Phù Ngạn Thanh: "Chính là lúc này."
Y một tay bắt lấy tay Khương Vọng, tay còn lại bắt lấy Chử Mật, trực tiếp mang theo bọn họ, chìm vào trong bóng tối!
Chìm vào trong cái bóng của mình, là một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Sức mạnh ánh sáng, Khương Vọng được chứng kiến, cũng hiểu rõ, biết làm thế nào để lại gần và chạm đến. Nhưng nhìn qua càng có hình dáng, bóng tối càng rõ ràng thì thật ra lại càng khó nắm bắt hơn.
Cái bóng chẳng qua chỉ là thiếu ánh sáng mà thôi. Người ta thường nói là "như hình với bóng", nhưng thật ra lúc ngươi đi về phía trước, không phải là cái bóng cũng đi theo ngươi, mà chẳng qua chỉ là ngươi lại che mất một khoảng sáng khác mà thôi.
Cái bóng chính là do ngươi tạo ra.
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cái bóng, nhưng thật ra đều rất xa lạ.
Cho đến lúc này, hắn tiến vào thế giới của cái bóng.
Đây là hoàn cảnh không có ánh sáng.
Tầm nhìn của tu sĩ siêu phàm sẽ không bị bóng tối hạn chế quá nhiều. Mở mắt thu ánh sáng, cho dù chỉ là một tia sáng bé nhỏ thì cũng có thể bị thị giác siêu phàm bắt được.
Nhưng ở trong thế giới này, hoàn toàn không có chút ánh sáng nào cả, ngay cả hai mắt của mình cũng vậy. Nói cách khác, chẳng nhìn thấy gì cả.
"Không cần bất cứ động tác dư thừa nào, nếu không thì có thể cắt đứt di chuyển bóng bất cứ lúc nào." Phù Ngạn Thanh nói.
Khương Vọng cảm thấy mình bị lôi đi, trong lúc mờ mịt không biết phương hướng đi về phía trước, di chuyển trong thế giới bóng.
Không biết Phù Ngạn Thanh phán đoán phương hướng như thế nào nhỉ? Hắn nghĩ.
Dưới sự công kích không ngừng, màn sáng bảo vệ của Phù đảo Đinh Mùi đã dần dần yếu đi, ngay cả mắt thường cũng có thể cảm nhận được.
Người sáng suốt đều có thể nhìn thấy, với tốc độ như vậy thì chỉ có thể chống đỡ nhiều nhất là nửa canh giờ nữa mà thôi.
Từ giờ đến lúc quyết chiến, chỉ còn lại nửa canh giờ.
Đây là điều mà đôi bên tham chiến đều có thể đễ dàng đoán được.
Nhưng đúng lúc đó, Đinh Cảnh Sơn bỗng nhiên bay người lên.
"Bạch Tượng đi chết đi!"
Màn sáng đau khổ bảo hộ đảo kia đột nhiên biến mất, là bị Nhân tộc đơn phương gỡ bỏ!
Vù vù vùi Một mũi tên ánh sáng to thân to như cánh tay người gầm gừ bay ra ngoài đảo.
Bay về phía đại quân Hải tộc, nỏ Toái Tinh bắn ra liên tiếp.
Khắp trời là lưu quang, lộng lẫy chói mắt.
Lại thêm tu sĩ cường đại khống chế Chước Nhật Phi Chu, theo sát mưa tên đánh về phía đại quân Hải tộc.
Còn Đinh Cảnh Sơn đã vượt qua màn sáng bảo hộ đảo vừa biến mất, đánh về phía Bạch Tượng Vương.
Trong thời khắc nguy cấp đại quân vây đảo này, Phù đảo Đinh Mùi vậy mà lại lựa chọn phản công!
"Ăn gan chó!"
Bạch Tượng Vương không hề kinh hoảng, trở tay ra một quyền.
Gã tất nhiên không cần hoảng loạn, năm đội đại quân vây đảo, đưới tình huống gã chiếm ưu thế tuyệt đối cũng không hề khinh địch. Trước sau đều có không gian để phản ứng, căn bản không ngại loại tập kích như thế.
Ngược lại, tu sĩ Nhân tộc rời khỏi Phù đảo để tấn công, từ bỏ ưu thế của mình, nhầm tưởng chiếm được tiên cơ, theo gã, đây mới chính là làm chuyện ngu không ai bằng!
Bàn tay to lớn khác thường của gã, nắm lại thành một nắm.
Đánh ra một quyền, khiến cho không khí liên tiếp nổ tung, nóng rực.
Đây chính là sức mạnh cực hạn, áp bách cực hạn.
Còn một quyền Đinh Cảnh Sơn đánh đến, không mạnh như thế.
Nhưng có vô số tu sĩ xung quanh xông lên, xuất hiện rồi biến mất, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Một quyền này của ông ta, chính là đạo của ông ta.
Phù đảo Đinh Mùi phản kích quá đột ngột, cho dù Hải tộc chưa từng thả lỏng cũng chậm mất một nhịp. Cho nên trận mưa tên đầu tiên đã thành công bắn trúng mục tiêu.
Nếu chỉ là mười lăm hải thú Bạch Tượng có thực lực thông soái thì căn bản không thể ngăn cản thế công như vậy, sau một trận mưa tên cũng sẽ bị tiêu diệt.
Nhưng là sát chiêu dưới trướng Bạch Tượng Vương, những hải thú Bạch Tượng này được đào tạo chuyên để chiến đấu, ngày thường không biết đã ăn bao nhiêu tài nguyên, giá trị của chúng chính là lớp giáp trắng chúng hóa thành sau khi nổ tung.
Dùng bí pháp của Hải tộc khảm vào Quân Hồn Ảnh, liên kết chặt chẽ, sức phòng ngự kinh người.
Tỉnh Quang Thánh Lâu tỏa sáng dưới trời sao, nỏ toái tính phát ra ánh lửa chói mắt, trong nháy mắt đã bắn đến quân đội Hải tộc.
Vô số giáp lá màu trắng nổ tung, giáp trắng bao phủ Quân Hồn Ảnh lại không hề bị hư hại gì.
Năm Quân Hồn Ảnh cực lớn mặc giáp trắng, bắt đầu dẫn quân phản kích theo Thống Soái.
Quân Hồn Ảnh hóa thành quái vật bạch tuộc, xúc tu cực lớn điên cuồng đánh xuống, đánh rơi toàn bộ mũi tên bay đến.
Còn những con rồng điên, sói đữ, ưng biển mặt quỷ, bạch tượng hung ác, đều bày ra dáng vẻ phòng thủ, bọn chúng phải đốt cháy được Chước Nhật Phi Chu, cản những thứ nhỏ bé ghê tởm nhưng có uy lực kinh người này lại ngoài Phù đảo.
Tình trạng hai tộc đại chiến hỗn loạn như vậy, bất luận là nỏ Toái Tinh, Chước Nhật Phi Chu, hay là Quân Hồn Ảnh, đều khiến cho người khác chú ý.
Nhưng thứ thật sự thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, vẫn là hai nắm đấm.
So với Quân Hồn Ảnh cực đại trong quân trận, bất luận là Đinh Cảnh Sơn hay là Bạch Tượng Vương, cũng đều quá mức nhỏ bé.
Nhưng mà nắm đấm của bọn họ, dường như có thể tách không khí ra, đánh nát tất cả âm thanh, xuyên qua bất cứ sự tồn tại hữu hình hay vô hình nào.
Lúc hai quyền chạm nhau, không hề phát ra tiếng động nào.
Đây là sự va chạm của hai quyền, hai loại "đạo"
Lúc "va chạm" kịch liệt nhất này, bên ngoài chiến trường, ở một góc bên ngoài quân trận, phía sau một Hải tộc cấp Chiến Tướng đang khống chế hắc cốt ngư, trong đội ngũ Hải tộc dự bị tùy thời gia nhập khống chế chiến trường, có một cái bóng hơi hơi chuyển động, Khương Vọng và Chử Mật nhảy ra từ cái bóng đó.
Dưới sự giúp đỡ của Chử Mật, hai người che giấu hành tung, thậm chí không hề làm kinh động Hải tộc cấp Chiến Tướng, lặng lẽ rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad