Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3586. Ta thử truy đuổi một loại khả năng



Chương 3586. Ta thử truy đuổi một loại khả năng




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Muốn để một thiên kiêu hưởng tiếng tăm lâu năm, tự nhận không bằng trước mặt mọi người, thực sự cần dũng khí.
Muốn để một nhân vật thủ lĩnh tông môn nắm giữ quyền hành đã lâu, gần như đã xác định nắm chắc tương lai của đại tông, nuốt vào lời nói mình đã từng nói ra, thực sự cần tín ngưỡng.
Nhưng Trần Trị Đào không bằng Khương Thanh Dương, chẳng lẽ là chuyện gì mất mặt sao?
Người này đã sớm đánh bại hết anh hùng thiên hạ trên Quan Hà Đài. Nói không bằng, cũng không bằng.
Y nhìn thẳng vào chênh lệch, mà cố gắng cho tương lai.
Là tâm tính bậc nhất.
Không đánh được... Trác Thanh Như than nhẹ trong lòng.
Liên quan tới quyết đấu thiên kiêu đệ nhất duyên hải, nàng ta xem như có chút hứng thú. Loại chuyện xem náo nhiệt này, không xem thì cũng phí. Huống hồ Trần Trị Đào cũng không phải kẻ yếu.
Mà Đại Tề Võ An Hầu kiếm chỉ Điếu Hải lâu, nàng ta quả thực không kịp chờ đợi.
Khiêm tốn của Khương Hầu gia quả thật không khiêm tốn, nhưng vở kịch hay cũng thật là hay.
Nhưng một già một trẻ của Điếu Hải lâu này, thực sự phối hợp đến mức thiên y vô phùng. Một người giải thù mới, một người bù thù cũ, tất cả đều mang thái độ thành khẩn, căn bản không cho Khương Vọng cơ hội phát cáu.
Trừ khi Khương Vọng hiện tại hung hăng càn quấy, cầm kiếm liền chặt —— kể từ đó, lòng người quần đảo gần biển khó lôi kéo.
Điếu Hải lâu dù sao cũng là đại tông thiên hạ vinh quang xa xưa, dù sao rất có cống hiến với Nhân tộc. Không phân tốt xấu đã muốn cho Điếu Hải lâu một cái tát... Người trong thiên hạ đều có mắt nhìn.
Hiện tại chỉ xem, Khương Hầu gia muốn kết thúc công việc thế nào.
“Ta từ trước đến nay thật bội phục Trần huynh.” Khương Vọng chắp tay chào: “Ta cũng chân thành mong ước huynh đài nỗ lực nhiều hơn, chỉnh đốn sơn môn, quy định bằng luật, ràng buộc bằng lễ, phạt bằng pháp, đừng cho người ngoài như ta có cơ hội bao biện làm thay. Lời nói của huynh đài, khiêm tốn mà chân thành, khiến cho ta được ích lợi không nhỏ, duy chỉ có là một điều...”
“Ta nói ta chưa sinh ra sớm mười lăm năm, không phải là ghi hận Trần huynh. Chỉ là nhớ tới bóng dáng ba năm trước đây, hơi xúc động... Bây giờ cũng tiêu tan hết rồi!”
“Trần huynh.” Khương Vọng nói một cách nghiêm túc: “Năm đó ta không cảm thấy ta không bằng ngươi, thì hôm nay, ngươi cũng không cần cảm thấy ngươi không bằng ta. Không chân chính giao đấu, nào có thể xem thường thắng bại?”
Trần Trị Đào cũng mang vẻ mặt nghiêm túc tương tự: “Võ An Hầu lập công bất thế tại Yêu giới, là anh hùng Nhân tộc hoàn toàn xứng đáng. Mấy năm nay mặc dù ta cũng giết nhiều tại Mê Giới, nhưng hổ thẹn không có chiến tích gì đáng giá tuyên dương, kinh nghiệm sắp chết ngược lại có mười ba lần. Chỗ Khương huynh, ta nên tránh ở một vị trí nhỏ nhoi... Trước Động Chân, không dám xin chỉ bảo!”
Dứt lời, y vừa chắp tay, vừa cung kính lui về sau, hóa thành giọt nước, rơi vào trong biển.
Khương Vọng vốn chuẩn bị nói tiếp “Trận quyết đấu của ngươi và Phù Ngạn Thanh ngâm nước nóng, không bằng chúng ta tới biểu diễn một trận, thết đãi người xem.”
Nhưng Trần Trị Đào hiển nhiên đã sớm có dự đoán, căn bản không chịu cho hắn cơ hội nghiền ép thủ tịch chân truyền Điếu Hải lâu trước mặt mọi người.
Hắn chỉ có thể nhìn về hướng bia ngắm tiềm ẩn khác ở đây.
Nhưng mà ngoài Hải Kinh Bình vẻ mặt thành khẩn, lại không có một người nhìn thẳng hắn.
Công việc gây sự cũng không dễ làm như vậy... Thôi.
Khương Vọng cảm thấy không thú vị lắm, đang muốn cáo từ rời đi, ánh mắt vừa rơi trên người Trúc Bích Quỳnh.
Trúc Bích Quỳnh bỗng nhiên nói: “Trận quyết đấu của Trần sư huynh và Phù Ngạn Thanh ngâm nước nóng, nhiều người đợi vô ích một hồi như vậy, có phần tiếc nuối. Không bằng Khương đạo hữu thoáng áp chế tu vi, tới biểu diễn một trận với ta, thết đãi người xem. Khương đạo hữu nghĩ như thế nào?”
“... Hôm nay sắc trời không còn sớm, ta vội vã tiến đến đảo Quyết Minh, vẫn để ngày khác lại luận bàn cùng đạo hữu đi.” Khương Vọng chắp tay, nói tạm biệt cùng mọi người tại chỗ.
Dù chưa va chạm quyền cước, nhưng Khương Võ An giao phong như thế với hai khóa chân truyền của Điếu Hải lâu, cũng coi như thú vị. Trác Thanh Như nghĩ như vậy, đáp lễ nói: “Chờ mong gặp lại cùng Khương huynh ở Mê Giới.”
Thiên Hình Nhai uy thì uy đó, có đôi khi không khỏi không thú vị, nàng ta muốn du học vạn dặm, để nhìn trộm Động Chân, chờ mong Mê Giới có văn chương càng đặc sắc hơn.
Khương Vọng nhìn Trác Thanh Như thật sâu: “Ta là người không may mắn lắm, tốt nhất là Trác sư tỷ may mắn một chút.”
Tiếng nói còn chưa tan hết, Thanh Vân đã nối thang trời, đi xa rồi!
Người đương thời có kẻ nói rằng, thiên kiêu tuyệt thế Trúc Bích Quỳnh, một lời kinh sợ dọa lui Khương Võ An.
...
...
Từ đầu tới đuôi, Khương Vọng không tiếp lời Phương Phác là đứa trẻ, cũng không thực sự đi đánh Phương Phác một cái tát. Hắn thậm chí còn không nhìn Phương Phác nhiều một chút.
Nhưng là sư phụ của Phương Phác, Lưu Vũ không thể nói hết lời, Lưu Vũ chịu nhịn, im miệng không nói đã là lời đáp đầy đủ.
Một câu không qua đầu óc, liên luỵ sư trưởng chịu nhục.
Chắc hẳn từ nay về sau hắn ta đều sẽ ghi nhớ.
Điếu Hải lâu tự nhiên sẽ trừng trị sự lỗ mãng và vô lễ của Phương Phác.
Giống như lời Khương Vọng chúc phúc Trần Trị Đào vậy...
“Quy định bằng luật, ràng buộc bằng lễ, phạt bằng pháp.”
Điếu Hải lâu thời nay chính là lúc lực ảnh hưởng khuếch trương cực nhanh, cũng là lúc không chú ý một chút, sẽ phải bị “Bao biện làm thay”.
Nằm bên sườn hàng xóm mạnh mẽ, thực sự khó có thể an gối.
Trác Thanh Như tự đi trao đổi công việc vào Mê Giới, Lưu Vũ mang đi đệ tử mất mặt xấu hổ, Hải Kinh Bình cố gắng bình ổn dư ba của sự kiện...
Đám người trên Thiên Nhai Đài tan đi, ai về nhà nấy, rất nhanh chỉ còn đài cao trống rỗng.
Giống như một bàn tay đảo ngược cao cao nâng lên, tựa như nâng mặt trời mới mọc trên trời kia.
Một vài người lại nói, sắc trời không còn sớm.
Muộn chính là thời gian, hay là người?
Có lẽ đều muộn! Hết chương 3586.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad