Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1647: Đợi ngày mai (1)

Chương 1647: Đợi ngày mai (1)
Một đám hảo hữu Trọng Huyền Thắng này, lúc trước cả đám đều cáo bận này bịu kia, không có thời gian đến Hoàng Hà Hội xem lễ.
Vốn là bọn họ giấu diếm muốn cho Khương Vọng một niềm vui bất ngờ.
Theo như cách nói của Trọng Huyền Thắng, thì ngày bạn thân vang danh thiên hạ, làm sao bọn họ có thể vắng mặt được?
Đương nhiên là phải cùng nhau chứng kiến vinh quang của Khương Thanh Dương.
Thực ra bọn họ đã đến Ốc quốc từ mấy ngày trước rồi, chỉ là vẫn không chịu xuất hiện thôi.
Chờ đến ngày liền trước ngày thi đấu chính thức của Hoàng Hà Hội mới đột nhiên xuất hiện, lấy chiêng trống đón, dùng pháo hô ứng.
Nhìn khắp thì.
Toàn bộ Quan Hà Đài, không một nơi nào náo nhiệt được như Tề nhai.
Đương nhiên, càng không có chỗ nào xấu hổ như cái nơi này.
Lúng túng không chỉ là pháo, chiêng trống, pháo hoa.
Cũng không chỉ là "bài ca" khiến người ta chua cả mặt do Hứa tài tử sáng tác kia - ngoại trừ chính hắn ta ra thì chỉ có Tử Thư chịu đọc theo.
Vương Di Ngô, Trọng Huyền Tuân, Khương Vọng, cả ba người đứng chung một chỗ, bản thân điều này đã là rất xấu hổ rồi.
Đi cùng nhau mà nửa câu cũng không nói nổi.
Trên thực tế, cả ba bọn họ hoàn toàn giữ im lặng suốt cả quãng đường, khí áp cực thấp mà trở về.
Mà khi cái thân hình mập mạp của Trọng Huyền Thắng chen vào bức tranh này, hai chữ "xấu hổ" cũng không đủ để hình dung nữa rồi.
Mấy người Lý Long Xuyên, Yến Phủ, Hứa Tượng Càn đều biết ân oán của Trọng Huyền Thắng và Vương Di Ngô.
Chiếu Vô Nhan vốn muốn về Long Môn thư viện, lại bị Hứa Tượng Càn mặt dày mày dạn quấn lấy, lại muốn chăm sóc Tử Thư, nên mới chịu đến Quan Hà Đài, dù không biết nội tình trong đó, nhưng với trí tuệ của mình, nàng cũng đã đoán ra được mấy phần.
Là cố đô trầm mặc.
Rơi vào tình huống này, vẫn phải nhờ vào Trọng Huyền Thắng.
Trên khuôn mặt béo ị kia nhanh chóng tách ra một nụ cười.
"Có bất ngờ không? Huynh của ta!"
Hắn ta bước lên một bước đến trước mặt Trọng Huyền Tuân, mười phần thành khẩn nói: "Trong số lứa trẻ tuổi của Trọng Huyền gia, chỉ có huynh trưởng là có tiền đồ nhất! Huynh có thể đến Hoàng Hà Hội tranh nhau tỏa sáng vì nước, làm đệ đệ, sao ta có thể không ủng hộ?"
Hắn ta duỗi hai bàn tay to bè cầm chặt tay Trọng Huyền Tuân, lắc lắc thật mạnh: "Huynh trưởng, ta đến xem lễ đấy!"
Vương Di Ngô...
Vương Di Ngô vẫn lạnh nhạt, không tỏ thái độ gì.
Trọng Huyền Tuân nhẹ nhàng cười một tiếng, không chút dấu vết rút tay ra, ấn lên vai Trọng Huyền Thắng: "Đệ đệ tốt, Ngươi có thể đến, vi huynh thực sự rất vui!"
"Tình cảm giữa huynh đệ ta còn có thể là giả sao?" Trọng Huyền Thắng chân tình thắm thiết nhìn y: "Để cổ động cho huynh, chiêng này, trống này, yên hoa này, bao nhiêu người xuất hiện thế này.... Ngu đệ đã tốn không ít đạo nguyên thạch đó, huynh đệ với nhau, nói chuyện tiền tài tổn thương tình cảm, ngươi cứ tùy tiện cho ta hai ngàn khối đạo nguyên thạch là được!"
"Đệ đệ tốt!" Trọng Huyền Tuân dùng sức đập đập tay hai lần, lấy đó làm cảm động.
Sau đó, y quay đầu nói với quân sĩ Thiên Phúc Quân vẫn đi theo mình, nói: "Các ngươi cố gắng chiêu đãi vị đệ đệ béo này của ta cùng các bằng hữu của y, tuyệt đối không được mất lễ tiết."
Dứt lời, y còn quay sang chắp tay với đám người Lý Long Xuyên, Yến Phủ: "Đại chiến sắp đến, ta cần phải dốc lòng tu luyện.
Không chăm sóc được mọi người rồi, xin hãy thứ lỗi!"
Cứ như thể y thực sự tin tưởng những người này đến đây đều là để cổ động cho mình.
Không mất lấy nửa điểm phong nghĩ!
Đương nhiên đám quý tử thế gia như Lý Long Xuyên, Yến Phủ cũng cực kỳ thuần thục lễ nghi đáp lại.
Lúc này Trọng Huyền Tuân mới cất bước, áo trắng tung bay khắp Tề nhai.
Với Trọng Huyền Thắng, hiển nhiên y chỉ có bộ biện pháp.
Y muốn nhận thì y nhận, không muốn nhận thì bỏ qua, chỉ coi như không nghe thấy, vô sự phát sinh.
Cái gì mà đạo nguyên thạch với không đạo nguyên thạch, chỉ như gió thổi ngang tai.
Vương Di Ngô cũng vẫn là dùng bước chân gần như cố định kia đi bên cạnh Trọng Huyền Tuân, cũng không liên hệ với bất kỳ người nào khác.
Mà từ đầu tới cuối, Trọng Huyền Thắng mạnh vì gạo bạo vì tiền cũng không nói nửa câu với Vương Di Ngô, chỉ nhìn một cái.
Dĩ nhiên không phải vì mồm miệng hắn ta không đủ lanh lợi, da mặt không đủ rắn.
Chỉ là, đối diện với Vương Di Ngô, thực sự hắn ta không muốn động mồm mép.
Có một số việc không cách nào tha thứ.
Bất kể là lấy lý do gì.
Hắn ta có lời muốn nói, nhưng không phải hiện tại, cũng không phải nói trong tình huống này.
Nhưng có ai nhìn được tâm tình của Trọng Huyền Thắng?
Vừa quay đầu, tên mập này lại cười cười nhìn Khương Vọng như chế nhạo.
"Khương Thanh Dương, mới mấy ngày không gặp, có vẻ ngươi qua lại với đường huynh ta thân thiết phết nhỉ... có phải chỉ hận gặp nhau quá muộn không?"
"Hừ!" Hứa Cao Ngạch cũng nhảy ra: "Ngày đó, ở Thiên Phủ bí cảnh, vì giúp ngươi ta đã tranh phong với tên Vương Di Ngô mặt ngựa này, hung hăng chèn ép khí diễm của hắn ta. Không ngờ hôm nay các ngươi lại vui vẻ chuyện trò cầm tay đi dạo cơ!
Khương Vọng ơi Khương Vọng, không ngờ ngươi mi thanh mục tú như thế mà lập trường lại không kiên định như thế!"
Gia hỏa này càng đổi trắng thay đen đến kịch liệt hơn.
Không nói đến hôm đó ở Thiên Phủ bí cảnh, nhiều nhất bọn họ chỉ có thể coi là kẻ yếu đối mặt với tập đoàn cường quyền đi, thì hôm nay, giữa hắn và Vương Di Ngô còn cách một Trọng Huyền Tuân nổi bật như thế cơ mà, cái gì mà cầm tay, cái gì mà đi dạo cái rắm chứ! Khương Vọng thậm chí còn nghiêng mắt nhìn thấy được, Vương Di Ngô vẫn chưa đi quá xa đã quay lại nửa người, hiển nhiên là bị cái câu Vương mặt ngựa này chọc giận. Trọng Huyền Tuân phải cố gắng lôi kéo mới lôi đi được.
Hắn đẩy hai tay xua đám bằng hữu của mình về như đuổi heo:
"Về rồi nói, về rồi nói, đừng có đứng đây chắn đường người khác."
Hắn đẩy người này đẩy người kia, thực sự không muốn tiếp tục đứng giữa đường mất mặt thế này.
Vừa bận bịu vừa tranh thủ quay sang dặn Kiều Lâm: "Kiều Lâm, ngươi tranh thủ cho người hỗ trợ thu dọn chiêng trống pháo một chút!"
Hứa Tượng Càn bị đẩy đi một hồi, bỗng nhiên rất tự hiểu, phản ứng lại: "Ôi, có phải ngươi chê trách chúng ta khiến ngươi mất mặt không?"
"Không có không có, làm sao mà thế được?" Khương Vọng vừa đẩy vừa dụ dỗ: "Chúng ta về trong nội viện cầm tay rồi nói chuyện, ta còn muốn nghe ý kiến của ngươi về chiến lược trong Hoàng Hà Hội lần này đấy!"
Hứa Tượng Càn đột nhiên xoay lưng đứng vững lại, quay đầu.
Hắn ta thổn thức nhìn Chiếu Vô Nhan: "Chiếu sư tỷ, xem ra ta không thể khiêm tốn được rồi"
Chiếu Vô Nhan không còn mặt mũi nào mà nhìn hắn ta.
Hứa Cao Ngạch thần quang tỏa sáng, trán sáng bóng lên: "Có ta chỉ điểm, lần này đuổi ngựa lên núi, nhất định sẽ nổi danh thiên hạ!
"Tử Thư!" Chiếu Vô Nhan không mặt mũi nào nhìn sang Tử Thư:
"Hay chúng ta đi tìm Ân Văn Hoa sư huynh của ngươi đi? Ta nhớ hắn ta cũng đang ở Quan Hà Đài
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad