Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3253 - Đường ra ở đâu?



Chương 3253 - Đường ra ở đâu?




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bạch Ngọc Hà không để ý tới sự cảm khái của hắn ta, chỉ ra lệnh: "Nhớ kỹ, vô luận Diệp Chân Nhân phân phó cái gì cũng không được cãi lệnh. Tiếp theo đây, phải bảo vệ Diệp Thanh Vũ cô nương như bảo vệ Hầu gia vậy."
"Lĩnh mệnh!" Phương Nguyên Du nhẹ nhàng kéo dây cương một phát, lĩnh trăm người mà đi, hai đội nhân mã cứ phân ra như vậy.
Bạch Ngọc Hà dẫn đội theo sát phía sau Thương Đồ Thần Kỵ.
Phương Nguyên Du rẽ qua một hướng khác ——
Nguyên một đội Mặc võ sĩ bốn cánh bay tứ tung trên không trung, mở đường ở phía trước. Bốn tôn có sừng trâu, mang đơn đao, bốn tôn có ưng nhãn cầm trọng tiễn, bốn tôn mặc giáp mỏng đeo song kiếm giống như quần tinh vây quanh vầng trăng, bảo vệ một cỗ xe mây hoa lệ.
Thiếu các chủ của Lăng Tiêu Các, đứng ở trong xe mây, lụa mỏng che mặt, tiên tư như bay.
Mà Diệp Lăng Tiêu Chân Nhân đương thế thì vọt lên trên cao khung, cả người bao quanh trong một luồng kình khí đang gào thét, xông thẳng đến Thiên Tức Hoang Nguyên, xông thẳng đến hãi chữ "Nam Thiên" kia.
Từ xa đã nghe được tiếng quát của Anh Dũng Bá, Yên Lôi quân, một trong những đội quân thuộc Cửu Tốt của Đại Tề khí thế như hồng thủy tuôn trào.
Mà cả tòa thành Võ An vẫn đang không ngừng có quân đội xông ra.
Một trận chiến tranh chủng tộc trước đó chưa ai nghĩ tới đột nhiên bạo phát ngay chiến trường Võ - Nam.
Trận chiến này, bên phía Nhân tộc có một vạn Yên Lôi quân chủ lực, ba trăm Thương Đồ Thần Kỵ, hai trăm Võ An Hầu vệ đội... cùng bốn vạn quận binh của Tề quốc.
Chân Nhân có Diệp Lăng Tiêu, Hách Liên Hao Hổ, Văn Nhân Trầm.
Chân Quân có Tả Hiêu! Khương Mộng Hùng!
...
Lúc này Khương Vọng hoàn toàn không biết, tại thế giới Thiên Ngục, vì hắn mà có một trận đại chiến quy mô như thế đã diễn ra.
Hắn đơn độc bò qua hoang nguyên cô lãnh đầy tuyết bay, bò lại vào bên trong Thập Vạn Đại Sơn. Giờ phút này, hắn cẩn thận đi xuyên qua giữa rừng núi, im lặng phi nhanh khỏi ánh mắt của Yêu tộc, tránh né từng chiến sĩ Yêu tộc mà hắn hoàn toàn có thể quét ngang.
Tòa thành lớn của Yêu tộc đứng sừng sững bên ngoài Sương Phong Cốc kia đã cắt đứt đường về của hắn. Nhưng Yêu Giới lớn như thế, Văn Minh Bồn Địa rộng lớn như thế, giới tuyến hai tộc dài như thế, nhiều chiến trường chủng tộc như vậy, hắn không tin không có chỗ cho mình sống sót.
Nhân sinh đơn giản là tiến về phía trước, hôm qua đi đến hôm nay, hôm nay đi đến ngày mai.
Con đường này không thông thì đi đường khác.
Trong kinh nghiệm của hắn không hề có hai chữ từ bỏ.
Đương nhiên, thế cục trước mắt quả thực ác liệt.
Đầu tiên là là thương thế khó lành, tiếp theo là ngôn ngữ không thông, tiếp nữa là đường về đã tuyệt, cuối cùng là tình báo không đủ.
Ngoại trừ tấm bản đồ đơn giản mà hai tên tiểu yêu đã vẽ trước đó, ngoại trừ phiến khu vực nho nhỏ này, hắn hoàn toàn không biết gì về những nơi khác trong lãnh địa Yêu tộc.
Mà lấy nhục thân để thăm dò địa đồ trong khu vực của địch chính là lựa chọn nguy hiểm nhất đối với bản thân.
Hắn đã từng đánh trận, biết muốn tra rõ những mê vụ trong hoàn cảnh chiến tranh thường phải lấy sinh mệnh của thám tử để trả giá.
Rất nhiều đội ngũ tiểu yêu bị xua đuổi đến nơi sâu hơn trong dãy núi.
Khương Vọng tỉnh táo đứng ngoài quan sát những chiến sĩ Yêu tộc kia chuẩn bị vật liệu chiến tranh, xem bọn họ đốn củi tạo xe, kết dây leo thành lưới, phạt trúc tạo tiễn... Xem bọn họ thu thập các loại độc vật, chế tạo những thùng thuốc độc rồi bó tên lại ngâm xuống, cũng nhìn xem bọn họ bố trí đại trận ở trên núi.
Ngoại trừ hiểu biết thêm về quân đội của Yêu tộc ra, thu hoạch lớn nhất của hắn ở chỗ, việc phát âm các loại khẩu lệnh quân sự của chiến sĩ Yêu tộc tương đối thống nhất, tương đối dễ hiểu, giúp cho trình độ Yêu ngữ của hắn có bước tiến bộ.
Trận pháp của Yêu tộc hình như đơn giản hơn trận pháp của Nhân tộc, còn biến hóa theo địa thế, gần như là nhắm thẳng vào bản chất. Đương nhiên, với kiến thức về trận pháp của Khương Vọng cũng nhìn không ra quá nhiều.
Trước khi đại trận của Yêu tộc thành hình, hắn đã rút lui khỏi phạm vi mà nó bao trùm.
Tại một thời khắc, những chiến sĩ Yêu tộc vào núi này dường như tiếp nhận được mệnh lệnh nào đó, liền vội vàng kết thúc việc bố trí đại trận, bắt đầu lui về thành —— hắn không dám theo sau quan sát, mà là bò ngược về sâu trong dãy núi.
Chiến trường có Chân yêu trấn giữ, hắn không thể mạo hiểm.
Thân thể cùng trạng thái tinh thần, cũng đều không cho phép hắn lại xông ra Thiên Tức Hoang Nguyên lần nữa.
Khương Vọng đề cao mười hai phần chú ý, ẩn nấp sau lưng một đội tiểu yêu chấp hành nhiệm vụ vào núi.
Sau khi lướt qua một cây đại thụ bị khắc ấn ký hoa Kinh Cức hoa, hắn tiện tay xóa nó đi, để lại một cái trảo ấn thô ráp của dã thú, ngụy trang thành là do ác thú phá hư.
Song song với việc lợi dụng đám tiểu yêu này để mở đường, Khương Vọng còn muốn tìm hiểu sâu hơn về cuộc sống của bọn họ, học tập tiếng nói của bọn họ để từ đó tìm kiếm phương pháp phá cục.
Du đãng giữa núi rừng như một cô hồn dã quỷ chung quy cũng không phải là kết lâu dài. Cứ du tẩu trước mắt Yêu tộc chắng khác nào khiêu vũ trên lưỡi đao... Người thì sẽ luôn có lúc thất thần, có lúc mắc sai lầm. Mà ở trong địa giới của Yêu tộc thì không có chỗ cho việc mắc sai lầm.
Vấn đề tình báo cùng thương thế cũng đều là nhu cầu cấp bách cần phải giải quyết.
Đường ra ở đâu?
Nên làm cái gì?
Rống!
Trong lúc đang suy tư, bỗng nhiên một tiếng rống to, vang vọng sơn lâm.
Một con cự hùng màu đen từ phía trước vọt đến, đẩy ngã vô số đại thụ, làm tiểu đội Yêu tộc trước mặt này hoảng hốt chạy tứ tán, mang theo gió tanh, vừa đúng lúc vọt đến trước mặt Khương Vọng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad