Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 582: Khách lạ

Chương 582: Khách lạ
Nhưng số mệnh cũng không phải không thể sửa đổi.
Cùng một người, trưởng thành trong ngọc ngà nhung lụa thì sống lâu hơn bữa đói bữa no.
Người tu hành ăn dùng đan bảo cũng là đạo lý này. Như Dưỡng Niên Đan, Thọ Quả đều là như vậy.
Thiên hành hữu thường, nhân thọ có hạn (2). Loại kỳ vật diên thọ này đều chỉ có thể dùng một lần, dùng nhiều vô dụng.
(1) Thiên hành hữu thường, nhân thọ có hạn: Tự nhiên có quy tắc vận hành, tuổi thọ con người có giới hạn.
Nếu như đã từng dùng Dưỡng Niên Đan tăng thọ một năm, thì tiếp đó có dùng hiệu quả tốt hơn như tăng thọ ba năm, bốn năm thậm chí là năm năm thì tất cả đều không thể phát huy hiệu dụng.
Lại như Khương Vọng đã dùng Thọ Quả táng hai mươi năm, thì sau đó dùng bất kỳ Thọ Quả niên hạn bao nhiêu cũng sẽ không còn tác dụng.
Việc này tránh khả năng kỳ vật tăng thọ bị mấy cường giả tuyệt thế độc chiếm hoàn toàn, bởi vì dù có độc chiếm thì cũng vô dụng với bản thân.
Cho nên việc Quốc sư Hữu quốc Triệu Thương tặng cho Khương Vọng một viên Dưỡng Niên Đan tăng thọ một năm cho thấy tâm tư ông ta rất tinh xảo. Đương nhiên, tăng thọ một năm đối với người bình thường hay thậm chí là tu giả bình thường đều là chuyện tốt.
Nhưng với tiềm lực của Khương Vọng, tương lai hoàn toàn có cơ hội tìm mua Dưỡng Niên Đan tốt hơn, nhưng đã dùng viên Dưỡng Niên Đan một năm này, thì sau đó hi vọng trên con đường tăng thọ này đã bị đứt đoạn.
Khương Vọng cũng là đến sau khi đến Tề quốc, mở mang kiến thức, ngẫm nghĩ lại thì mới rõ ràng chuyện này.
Nhân thọ có hạn, giới hạn này sớm đã bị người trước thăm dò ra được, vừa vặn đúng một trăm hai mươi chín tuổi lẻ sáu tháng.
Đó là sự thật có sách sử ghi lại, kỷ lục trường thọ nhất của phàm nhân chưa trải tu hành, chưa dùng bất kỳ trân vật diên thọ nào.
Mà cái gọi là siêu phàm, siêu việt chỉ là sức mạnh của phàm nhân, rất khó phá vỡ giới hạn nhân thọ.
Khác với phàm nhân là người tu hành thì thân thể kiện khang, độc bệnh khó xâm, có thể dễ dàng sống đến gần thọ hạn. Mà thật ra phàm nhân rất khó sống qua chín mươi.
Người tu hành có nhiều cơ hội chạm đến trân vật diên thọ, nhưng nguy hiểm hao tổn thọ nguyên mà khi tu hành sẽ gặp phải thì phàm nhân rất khó gặp. Thậm chí, có một vài thương tổn căn bản không cách bù đắp, cho nên chỉ so về trường thọ thì một số người tu hành còn chưa chắc bằng được phàm nhân.
Từ tu hành bản thân mà nói.
Người tu hành mãi cho đến Ngoại Lâu Cảnh, vẫn sẽ chịu nỗi khổ khí huyết Suy yếu.
Mạnh như Kỷ Thừa, là Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong, thì sau khi tuổi cao, thân thương thần tổn vẫn bị khí huyết suy yếu, tu vi thụt lùi, bốn toà Thánh Lâu bị tắt hết ba.
Nếu không phải có khí cường chống đỡ, e rằng không đợi được đến trận chiến Tề Dương.
Chỉ có sau khi đến Thần Lâm Cảnh, mới có thể khóa lại khí huyết, cố định căn nguyên, được gọi là kim khu ngọc tủy, nhục thân bất hoại. Mãi cho đến trước khi chết, cũng sẽ không chịu nỗi khổ khí huyết suy yếu, vẫn có thể bảo trì đỉnh phong.
Thời Thượng Cổ, có một khoảng thời gian Thần Lâm Cảnh được xưng là Bất Hủ Cảnh, nguyên nhân chính là ở đây.
Đến Thần Lâm Cảnh, người tu hành đã có thể nhẹ nhàng sống quá thọ hạn.
Thần Lâm Cảnh cũng được xem là chân chính phá vỡ giới hạn nhân thọ, câu nói "ta như thần đến" không phải chỉ đề cập riêng về uy năng.
Ổ thời đại lớn như Thượng Cổ, hỗn loạn là quy luật chính. Dù là Thần Lâm Cảnh cũng rất khó bảo đảm an toàn.
Truyền thuyết "bất hủ" vẫn diễn ra cho đến khi... cường giả Thần Lâm Cảnh đầu tiên vô bệnh vô tai, không tranh quyền thế, chết già lúc năm trăm mười tám tuổi.
Người đó duy trì cả một đời kim khu ngọc tủy, trong nháy mắt khi chết đi biến thành già yếu tan tành.
Bất Hủ Cảnh, liền thành Bất Hủ giả.
Không nhắc đến những cảnh giới cao kia nữa, trong lần hành động vừa rồi ở tàn tích Khô Vinh Viện, sau khi tra vấn bản tâm, đạo tâm càng thêm vững vàng, soi sáng bản thân, Khương Vọng cũng rõ ràng tiếc nuối của chính mình - cần phải bù đắp thọ nguyên tổn thất do lúc trước dùng tà pháp Bạch Cốt Đạo, tăng "giới hạn nhân thọ" của bản thân.
Không phải không bù đắp "điều nuối tiếc" này thì hắn không thể tiếp túc tiến bộ, mà là tu hành trong tương lai sẽ tương đối khó khăn hơn nhiều.
Nhưng thứ có thể tăng thọ nguyên đều là vật quý hiếm. Ngày trước, Thọ Quả của Trọng Huyền Thắng cũng là trùng hợp. Lúc ấy, thật ra khi bản thân hắn ta tìm Thọ Quả để kết giao với Khương Vọng cũng không quá chắc chắn.
Trân vật thế gian khó có được, cũng chỉ có thể trước tiên đặt ở trong lòng, tiếp tục chờ đợi cơ duyên.
Hiếm có hai ngày trải qua yên ổn. Tu luyện, tu luyện, tu luyện.
Chiến đấu trong Thái Hư Huyễn Cảnh hơn trăm trận, không ngừng tổng kết thôi diễn.
Mãi đến chiều hôm nay.
Biệt phủ Hà Sơn chào đón một vị khách nhân không mời mà đến.
Người còn đang trên đường, nhưng lễ vật đã tới trước.
Vàng bạc tiền tài, châu ngọc bảo thúy, những vật này dù đủ tám gánh cũng không tính là gì.
Chủ yếu là những khế ruộng, dược phường, nhà đất được liệt kê trên danh mục quà tặng là quan trọng nhất. Đây đều là những thứ Đức Thắng thương hội mới thành lập của Trọng Huyền Thắng đang cần gấp. Tại Dương địa đã được mở rộng thị trường một lần nữa thì lương thực và dược liệu dù nhiều cũng không đủ dùng.
Mặc dù Tứ Hải thương minh cũng điều điều phối lượng lớn tài nguyên, nhưng cũng không thể hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu của Trọng Huyền Thắng. Dù sao thì việc làm ăn ở Dương địa làm càng lớn, thì phần chính cũng đều là của Trọng Huyền Thắng.
Hai con ngựa tốt mang huyết mạch yêu thú kéo xe, một vị cao thủ Đằng Long Cảnh làm xa phu.
Hai hộ vệ đi theo xe cũng đều thần khí viên mãn.
Hình thức không thể nói là không phô trương, thành ý cũng không thể bảo là không đủ.
Tặng lễ vật trước, sau đó lại đưa bái thiếp, xe ngựa cũng đi theo sau.
Nhưng khi chiếc xe ngựa hào phóng này chạy đến trước phủ, lại thấy cửa lớn đóng chặt, lễ vật đưa đến trước đó được xếp ngay ngắn ngoài cửa.
Đóng cửa từ chối tiếp khách.
Chủ nhân xe ngựa vừa vén rèm lên.
Vèo.
Tấm bái thiếp đã đưa đi bay đến như tia chớp, đâm vào trên cửa xe!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad