Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3792

Chương 3792
Đúng lúc tiểu nhị bưng mâm đi tới: "Quý khách hiểu nhầm rồi, tên của quán này thật ra không có liên quan gì tới Tứ Tượng."
Tiểu nhị này cũng khá lớn gan, người ngoài không dám cao giọng, sợ quấy nhiễu, còn hắn ta thì lại tùy ý tiếp lời, không hề e ngại chút nào.
"Thế là vì cái gì?" Khương Vọng hỏi.
Tiểu nhị vừa chia thức ăn, vừa nói với giọng kiêu ngạo: "Là để kỷ niệm một trận đại chiến từng diễn ra ở đây, Triệu Huyền Dương đấu với Khương Võ An."
Trọng Huyền Tuân hếch cằm, cười như không cười: "Trận chiến đó nổi danh như vậy?"
"Thì là thế." Tiểu nhị thật sự cầu thị: "Chủ yếu là chỗ chúng ta cũng không có chuyện gì lớn. Thỉnh thoảng có, nhưng cũng không đáng kể."
Hắn ta lại bổ sung: "Lại nói, không phải bây giờ Khương Võ An phất lên rồi sao? Nghe nói sắp cưới công chúa Tề quốc."
"Ồ?" Trọng Huyền Tuân nhìn Khương Vọng với vẻ ý tứ sâu xa, miệng thì nói: "Ta lại không nghe nói cơ đấy. Tề quốc nhiều công chúa lắm, không biết Khương Võ An muốn cưới cô nào?"
"Thì là cái cô nổi danh nhất chứ sao?" Tiểu nhị nói chắc như đinh đóng cột, như thể mình mới là tân lang trong hôn lễ: "Tề quốc rất có thể sẽ cho ra một nữ đế, Khương Võ An đánh trận rất lợi hại, trận Quý Ấp giết chết mười vạn binh lính đầu hàng, làm thịt năm Hạ Hầu, còn hung ác hơn cả đám hung đồ kia nữa..."
"Được rồi, được rồi." Thấy cái tên này càng nói càng lố, Khương Vọng không thể không lên tiếng ngắt lời: "Mấy cái này ngươi nghe ai nói?"
"Khách quan không tin ta?" Tiểu nhị vô tội nói: "Sư huynh cùng học viện với con trai của cô ba nhà ta từng tham gia chiến tranh Tề Hạ đấy, biết rõ mấy chuyện này cực kỳ! Ta nghe con trai cô ba nhà ta nói đó là tin tình báo trực tiếp, còn có thể sai sao?"
Khương Vọng hỏi: "Sư huynh của con trai nhà cô ba ngươi là người Hạ quốc?"
"Là người Lý quốc." Tiểu nhị nói.
Một trong những phe bàng quan trong chiến tranh Tề Hạ.
"Ngươi cũng không biết chân tướng, đừng đi đồn bậy." Khương Vọng nghiêm túc nói: "Người giết mười vạn sĩ tốt đầu hàng là Trọng Huyền quán quân, ngươi biết không? Đó mới là ma vương giết người."
Trọng Huyền Tuân nhíu mày không nói.
"Ta nói rồi mà!" Tiểu nhị vỗ đùi: "Họ Trọng Huyền còn có thể lương thiện được sao?"
Thái độ của hắn ta tự nhiên tôn kính hẳn: "Xin hỏi ngài là?"
Khương Vọng nói: "Ta là cái cây ở bên hố, lúc ấy thấy rất rõ ràng."
Lúc này tiểu nhị mới biết hắn đang trêu chọc, bèn ngại ngùng thu mâm đồ ăn lại, khom lưng định đi: "Tiểu nhân nói nhiều rồi, xin đừng trách."
"Không phải nói nhiều, nói chuyện phiếm thôi!" Khương Vọng cũng không có ý truy cứu, buôn dưa lê bán dưa chuột, chuyện hoang đường vớ vẩn thế nào cũng là lẽ thường, ngược lại hắn còn hăng hái nhìn hắn ta: "Ngươi lớn gan đấy, không biết có tiện tiết lộ tên không?"
"Không nói cho hắn biết được đâu." Trọng Huyền Tuân ở bên cạnh hù dọa: "Coi chừng hắn trở về cáo trạng, gọi công chúa Tề quốc phái người tới Trung Sơn bắt ngươi."
Tiểu nhị không sợ: "Thì ra vị khách quan này là người Tề?"
Trọng Huyền Tuân nhìn Khương Vọng.
Khương Vọng nhẹ gật đầu.
"Hải Dương." Tiểu nhị cười ngây ngô đáp: "Tên ta là Hải Dương, ta tự đặt."
Khương Vọng như có điều suy nghĩ: "Vì sao lại lấy cái tên này?"
Tiểu nhị nói: "Trước nay ta chưa từng được thấy biển, chỉ thấy sông. Nhưng đó là chuyện từ ba năm trước, lúc đó ta đi theo thương đội, sóng nước ở đó đánh lên tận trời, đẹp khỏi phải nói! Dòng sông đó có tên là Lục Địa Hãn Hải. Nếu là biển thật, nhất định phải đẹp hơn, bao la hơn."
Khương Vọng trầm tư một lúc: "Đúng vậy, đó là một nơi rất đẹp."
Không đến mấy năm.
Ở Trung Sơn này, sự nguy hiểm của biển cả đã bị lãng quên.
Những hy sinh và sự tích oanh liệt cũng trở thành chuyện nhâm nhi trà dư tửu hậu, dần dần mất đi ý nghĩa.
Thật hy vọng đó là một nơi tốt đẹp.
Thật hy vọng... trước nay chưa từng thấy biển.
Thấy Khương Vọng đã hết hứng thú nói chuyện, tiểu nhị tên Hải Dương nói một tiếng "quý khách từ từ dùng bữa" rồi quay người rời đi.
Trọng Huyền Tuân cũng chỉ yên lặng ngòi đó, không dùng rượu hay đồ ăn.
Khương Vọng cầm đũa gắp vài miếng rồi mới chủ động hỏi: "Đến đưa ta về?"
Trọng Huyền Tuân nói: "Ta đến dù sao cũng tốt hơn để người khác đến."
"Đúng là vậy." Khương Vọng gật đầu: "Chờ ta ăn xong chỗ này đã, đừng lãng phí."
Trọng Huyền Tuân đến tìm người, còn có thể nói là nhắc nhở. Nhưng đổi thành Sư Minh Thành, Tu Viễn tới đây thì chính là hỏi tội.
"Ăn từ từ, ta không vội." Trọng Huyền Tuân mang trên mình một loại khí chất khi xa khi gần, tựa như nụ cười trên môi y, lúc nào cũng như ẩn như hiện. Khi ngươi muốn nghiêm túc bắt lấy nó thì nó lại biến mất.
Đây là một nhân vật chỉ có thể ngưỡng vọng chứ không thể chạm tới.
Khương Vọng lại nói: "Thật ra ta cũng muốn trở về. Phiền ngươi đi thêm một chuyến."
Trọng Huyền Tuân chỉ nói: "Đây là thái độ của ngươi."
"Có lý." Khương Vọng cũng không để ý lễ nghi dùng cơm gì đó, vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng: "Ngươi ở Yêu giới thế nào?"
Trọng Huyền Tuân nhìn hắn ăn uống và... nói chuyện với hắn.
"Cũng không tệ lắm." Đại Tề Vô Địch Hầu ung dung mà nói: "Chỉ là đôi lúc sẽ có chút hoang mang."
"Hoang mang gì?" Khương Vọng nói với vẻ tràn đầy tự tin: "Là một tiền bối xông pha Yêu giới, có lẽ có thể cho ngươi một chút kinh nghiệm sống đấy."
Trọng Huyền Tuân nhún vai: "Không hiểu vì sao, nhiều khi ta chỉ đưa ra lựa chọn tiết kiệm thời gian nhất... Vậy mà bọn họ lại cảm thấy ta không có đầu óc."
"Hấp dẫn đấy." Khương Vọng liếc nhìn y: "Còn có người dám thẳng mặt nói với ngươi là ngươi không có đầu óc?"
Kẻ nói xấu sau lưng Trọng Huyền Tuân đương nhiên là có, còn nói rất nhiều là đằng khác. Ví dụ như Trọng Huyền Thắng. Nhưng dám mắng công khai thì đúng là cần một chút dũng khí. Đây là một người thích cầm Nhật Luân nện vào đầu kẻ khác đấy.
"Bọn họ mắng rất thẳng thừng." Trọng Huyền Tuân nói.
Khương Vọng cảm thấy rất hứng thú: "Mắng thế nào?"
"Giống Võ An!"
"Rầm!"
Hôm đó tất cả mọi người trong thành Lam Sơn của Trung Sơn quốc đều nghe được một tiếng vang kinh thiên động địa.
Âm thanh như sấm sét lôi đình, cuồn cuộn không dứt.
Mà toàn bộ Huyền Vũ Lâu, đều bị ánh lửa soi chiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad