Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2645: Không Phải Là Chuyện Gia Đình (1)

Con người đi qua nhất định sẽ lưu lại dấu vết, câu chuyện đi qua nhất định sẽ có vết tích.
Dấu vết của vạn vật trên đời đều có lực lượng sinh mệnh của chính mình, điều này thường khiến cho Thái Dần cảm thấy hoài niệm.
Khi hắn ta còn rất nhỏ, hắn ta đã có thể nhìn thấy sự tồn tại của nó, cũng có linh tính có thể chạm vào dấu vết, vì vậy hắn ta được coi là một thiên tài trận đạo, hắn ta vô cùng nổi bật trong số các bằng hữu cùng lứa tuổi và được thúc gia Thái Hoa chân nhân mang tới bên người tự mình dạy dỗ.
Dĩ nhiên thời gian của đương thế chân nhân vô cùng quý báu, nhất là một trận đạo chân nhân như Thái Hoa - một người có thể coi là " tu bổ tượng" quốc phòng của toàn bộ Đại Hạ, là người không thể tách rời khỏi mọi phương diện.
Nhưng dù vậy, Thái Hoa vẫn chưa bao giờ buông lỏng việc học của hắn ta.
Từ nhỏ đến lớn, biểu hiện ở mọi phương diện của hắn ta đều gần như không thể bắt bẻ. Hắn ta chính là đệ nhất thiên kiêu của Hạ quốc, là người được coi là người nối nghiệp của Thái Hoa chân nhân, cũng là hy vọng giúp Thái thị có thể đứng ở vị trí đệ nhất ở Đại Hạ.
Nhưng thật ra thì.... Cho đến tận bây giờ, hắn ta vẫn chưa từng mong muốn sẽ trở thành một Thái Hoa thứ hai...
Lý tưởng của hắn ta, là lý tưởng mà mọi người cho rằng hắn ta nên có. Con đường của hắn ta, là con đường tối ưu nhất mà Thái Hoa thúc gia đã vạch sẵn cho hắn ta.
Hắn ta cũng coi đó là chuyện đương nhiên, cảm thấy bản thân đang đi ở trên con đường nhân sinh chính xác nhất.
Cho đến khi ở bên trong Sơn Hải Cảnh, bị một tên nam tử xa lạ và kiêu ngạo, dùng một nhát thương quật ngã. Hắn ta có thể chấp nhận việc bại dưới tay Trọng Huyền Tuân. Sự chênh lệch giữa Hạ quốc và Tề quốc, hắn ta không phải là không hiểu. Cho dù hắn ta có dốc hết toàn sức lực, thì cũng không thể vượt qua được sự cách biệt về thực lực như rãnh trời kia.
Ở võ đài của thiên hạ, đệ nhất Hạ quốc đúng là không coi là cái gì.
Mỗi quốc gia đều có đệ nhất của chính mình, nhưng khi ở Quan Hà Đài, chỉ có một người có thể đứng vững đến cuối cùng, còn những đệ nhất gánh vác rất nhiều kỳ vọng, luôn luôn đi trên con đường vinh quang khác... đều phải ngã xuống.
Hắn ta chỉ là một trong số những người bất hạnh đó thôi.
Hắn ta càng cố gắng, càng liều mạng.
Hắn ta có thể đối mặt với việc thất bại bởi Khương Vọng. Danh tiếng của Khương Vọng không phải tự phong, mà là có từ kết quả của những cuộc chiến sinh tử. Trong cuộc cạnh tranh của các thiên kiêu ở trong Sơn Hải cảnh, bị Nội Phủ Cảnh - người đứng đầu ở Hoàng Hà Hội đánh bại cũng không tính là điều gì mất mặt.
Có lẽ hắn ta còn chưa đủ cố gắng, không đủ liều mạng.
Hắn ta còn có rất nhiều thứ có thể học, còn một con đường rất dài có thể đi, hắn ta còn có thể cắn răng mà bước tới.
Nhưng chỉ là một người tùy tiện từ nơi nào đó xuất hiện, với sự tự tin phô trương như vậy, đâm một ngọn thương sắc bén đến như vậy... hắn ta đã bị chấn động rồi.
Từ sau khi Sơn Hải Cảnh kết thúc cho đến bây giờ, hắn ta vẫn đang bị dao động.
Giờ phút này, hắn ta trầm mặc đi lại, tự khiến bản thân thư giãn.
Thư giãn năm ngón tay của hắn ta, cũng thư giãn cả tinh thần của hắn ta.
Sự hưng suy của quốc gia đều ở trên vai, sự hưng suy của gia tộc đều ở trên vai, kỳ vọng của người dân, và cả kỳ vọng của chính mình... hắn ta quá căng thẳng.
Một người nam tử trung niên vừa là gia chủ cũng là bá phụ của hắn ta tên là Thái Hú, đang vội vã đi từ bên kia sang nhìn dáng vẻ có vẻ như vừa hoàn thành công việc ở tuyến phòng thủ, ngay cả quan phục cũng không kịp đổi.
Nhìn thấy Thái Dần, ông ta chỉ liếc mắt một cái rồi đi thẳng vào nội thất.
Thái Dần im lặng đi theo.
Khi cánh cửa đã bị khóa, ánh sáng vàng rực rỡ vụt tắt.
Tất nhiên Thái Dần rất quen thuộc với Ngũ Hành Cấm Thần trận ngăn cản tất cả sự tra xét, nhưng hắn ta không thể điều khiển nó tự nhiên như thế được.
Lại có đại sự gì vậy?
Trong lòng hắn ta dâng lên một nỗi bất an đến khó tả.
Gia chủ Thái Hú của Thái thị bây giờ là một người mi thanh mục tú, nhưng tính tình lại vô cùng cương liệt.
Nếu không ông ta đã không hiến hết toàn bộ gia sản cho quốc gia, đưa toàn bộ người khỏe mạnh trẻ trung của gia tộc tới tiền tuyến.
"Ngụy quốc đã xác minh thái độ, bọn họ sẽ không xuất binh. Ngồi xuống ở trên đệm mềm, Thái Hú nói như vậy.
Thái Dần ngồi đối diện ông ta, nhất thời không nói được gì.
Nước Sở thì không cần phải nói.
Trước Ngụy quốc, Lý quốc, Việt quốc, tất cả đều đã cự tuyệt cầu viện.
Thế còn Lương quốc?
Lương quốc thậm chí đã điều binh đến biên giới...
Đương nhiên không phải là muốn giúp đỡ Hạ Quốc, mà chỉ là chuẩn bị động thủ, muốn trong tình thế hỗn loạn cắn một miếng thịt uống một hớp máu mà thôi.
Vào thời khắc quan trọng của sự hưng suy của đất nước này, Hạ quốc vẫn phải điều quân đến biên giới để phòng thủ.
Từ khi Lương Mẫn Đế chết ở thành Quý Ấp thì cừu hận song phương đã không thể nào hóa giải được. Vốn dĩ Lương vong thì cũng đã vong rồi, rồi sẽ chả mấy ai sẽ nhớ đến vị vua cuối cùng của triều đại cả.
Tuy nhiên, Khang Thiều – tông thất của Lương quốc đã lợi dụng cơ hội Tề Hạ trạnh bá năm đó, phục quốc thành công, thế là nợ máu này liền kéo dài ra, chỉ khi một bên bị diệt quốc thì mới có thể kết thúc...
Nợ cũ năm xưa, cũng không có gì để nói.
Kiếm Các?
Năm xưa nếu như không có sự ủng hộ của Kiếm Các, Khang Thiều lấy cái gì để thủ được Hậu Lương!
Tam Hình Cung?
Là Thánh địa của Pháp gia, địa vị của Tam Hình Cung và Thư Sơn là không thể phân biệt, nhưng Tam Hình Cung ít có khả năng can thiệp hơn Thư Sơn.
Tu sĩ của Tam Hình Cung trải rộng khắp thiên hạ, nhưng bản thân của Tam Hình Cung chỉ có thể coi là trị pháp chi địa, là một nơi để các tu sĩ tu luyện một cách hợp pháp, tuyệt đối sẽ không ủng hộ bất kỳ một phe phái nào.
Nếu như muốn nói về xuất thân của các tu sĩ ở Tam Hình Cung, thì sức ảnh hưởng nội bộ ở Tam Hình Cung của Tề quốc chỉ mạnh hơn chứ chắc chắn sẽ không yếu hơn Hạ quốc.
Lý quốc cũng đã từng bị Hạ quốc thâu tóm, sau đó phục quốc. Chỉ là những năm gần đây cao tầng ở hai bên trao đổi thường xuyên, quan hệ ngoại giao tương đối buông lỏng. Bản thân Lý quốc cũng không có sức mạnh để can thiệp vào chiến tranh Tề Hạ.
Trong phạm vi toàn bộ Nam vực, những thế lực thực sự có khả năng ảnh hưởng đến chiến cục, lại có thể xuất binh, thật ra chỉ có Ngụy quốc và Việt quốc mà thôi.
Nhưng bây giờ lần lượt tuyên cáo thất bại.
Mặc dù bây giờ vẫn còn chưa biết Tề quốc đã phải bỏ ra cá gì để có được điều này, nhưng không thể nghi ngờ được rằng... trên tầng diện ngoại giao, Hạ quốc đã bị khóa chết rồi.
Thái Dần lại ý thức được sâu sắc thêm một lần nữa.
Đây là một cuộc chiến tranh trên toàn bộ phương vị và đa góc độ, là một cuộc chiến tranh diệt quốc chân chính!
Mà sợ rằng thời điểm bắt đầu của cuộc chiến này, còn sớm hơn so với những gì hắn ta biết được. 1360 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

2 tháng trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad