Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3507. Giống như bong bóng vận mệnh vỡ vụn



Chương 3507. Giống như bong bóng vận mệnh vỡ vụn




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trên mặt Lộc Tây Minh không có biểu cảm gì, Thiền Pháp Duyên chỉ có từ bi, gương mặt của Kỷ Tính Không vẫn đang khuất trong đêm dài.
Huyền Nam Công bị Hổ Thái Tuế đâm trúng tim đen, lúc này cũng chỉ nhìn trời: “Hôm nay ta chỉ tay lên trời mà thề rằng, chờ đến ngày việc này trở thành sự thật, thân Thần Vương được tạo xong, linh hồn Vũ Trinh Đại Tổ trở về, ta tự nguyện nhường Phong Thần Đài, chuyển giao toàn bộ quyền hành, để Vũ Trinh Đại Tổ cai quản thần đạo Yêu giới ta, bảo vệ Yêu tộc ta vạn vạn năm. Lời này có huyết nguyệt chứng giám, các vị thiên tôn cùng làm chứng!”
“Đừng nói mấy lời ba hoa chích chòe đó!” Hổ Thái Tuế vung tay lên, nói với Lộc Tây Minh và các Thiên yêu: “Con đường siêu thoát của ta ở trước mắt, mơ mộng của Huyền Nam Công vẫn chỉ là một ảo ảnh trên trời. Cái gì nhẹ cái gì nặng, ai vì lợi ích của Yêu tộc, không cần ta nhiều lời.”
Hắn cất bước đi tới trước Phong Thần Đài, nhìn thẳng vào vùng tăm tối đại diện cho Kỷ Tính Không: “Hiện tại, nhường đường!”
Đôi mắt đen lồng trắng, trắng lồng đen của Kỷ Tính Không ngưng tụ trong bóng tối, trong ánh mắt không hề lương thiện đó, nổi lên ý cười: “Đúng, lúc này đúng là Phật gia nên nhường.”
Sau đó bèn nhích sang một bên…
“Ầm ầm ầm ầm!”
Có một cây chiến kích to lớn từ trên trời giáng xuống, đuôi kích cắm thẳng vào trước Thiên Tức Phong Thần Đài, cả vùng đất lấy nó làm trung tâm, bắt đầu lan tràn ra những khe nứt sâu không thấy đáy, chồng chéo đan xen như mạng nhện. Viptruyenfull.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ
“Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!”
Tiếng mặt đất nứt nẻ vang lên, như thể đang nghênh đón một nhân vật lừng lẫy.
Hắn mặc áo giáp màu vàng và áo choàng màu đỏ, chậm rãi đứng dậy trên bệ đá cổ xưa, đôi mắt đỏ như máu nhìn Hổ Thái Tuế, nhe nanh: “Hổ Thái Tuế, lại gặp nhau rồi.”
Lúc này, Hổ Thái Tuế đã làm được điều mình muốn tại thế giới Thần Tiêu, đã thấy được con đường đi lên đỉnh cao nhất. Ông ta đã không cần tiếp tục khắc chế, nhẫn nhịn, nhưng vẫn tỏ ra rất lịch sự.
“Viên Thiên Tôn chân thân hàng lâm, không biết có gì chỉ dạy?” Ông ta ngước mắt hỏi.
Viên Tiên Đình cầm trong tay một quyển trục màu vàng rực, giơ lên ngang mày: “Yêu Hoàng thủ dụ!”
Mi mắt Lộc Tây Minh vô thức giật nhẹ một cái, việc này kinh động tới cả Yêu Hoàng còn đang bế quan! Suy cho cùng, tham vọng của nàng ta đối với Vạn Thần Hải không hề thua gì Hổ Thái Tuế.
“Lão già, ngươi đọc đi.”
Viên Tiên Đình không có kiên nhẫn, hất quyển trục lên, Huyền Nam Công vươn tay tiếp được.
Sau đó, mở ra trước mặt các Thiên yêu, chậm rãi tuyên đọc:
“Hổ Thái Tuế tự cao tự đại, không để Yêu Đình vào mắt. Không nhớ mối họa khi xưa, điên cuồng làm theo ý mình, giết hại đồng tộc, muốn làm chủ tạo vật hay sao? Vậy mà lại dám cướp Phong Thần Đài, muốn làm loạn đại kế vạn năm của Hoàng Thành, có còn xem trẫm ra gì? Để Thái Cổ Hoàng Thành vào đâu!”
“Trẫm không đành lòng tổn hại người mình, nhiều lần làm ngơ, nhưng há có thể mặc kệ pháp luật, không lập hình uy?”
“Giả sử thiên hạ đều như Hổ Thái Tuế, thiên hạ liệu có còn là thiên hạ!”
“Lập tức lệnh Viên Tiên Đình dẫn binh xuất phát, tuyên đọc chỉ dụ này.”
“Tước chức phong chủ Tử Vu Khâu Lăng của Hổ Thái Tuế, niêm phong Thiên Kiếp Quật, phạt canh giữ Thiên yêu Các, tọa đạo mười tám năm, không được ra ngoài!”
Lệnh cấm này chỉ lấy hình thức thủ dụ được Viên Tiên Đình mang đến chứ không phải tuyên bố với cả thiên hạ, xem như đã giữ gìn thể diện cho Hổ Thái Tuế một cách tối đa.
Trong thủ dụ này của Yêu Hoàng, hình phạt nặng nhất đương nhiên là niêm phong Vạn Kiếp Quật. Có nghĩa rằng Thái Cổ Hoàng Thành chính thức phủ nhận sáng tạo của ông ta, phủ nhận Linh tộc của ông ta!
Tiếp theo mới tới tước bỏ chức Phong chủ Tử Vu Khâu Lăng, khiến ông ta sau này đừng hòng tơ tưởng tới cơ nghiệp gì nữa. Mười tám năm tọa đạo, không được ra ngoài, có nghĩa rằng tất cả mọi tích lũy của ông ta tại Tử Vu Khâu Lăng đều sẽ không còn tồn tại.
Ánh mắt tất cả các Thiên yêu ở đây đều đổ dồn về phía Hổ Thái Tuế.
Yêu Hoàng chính là chúa tể của thiên hạ này, thủ dụ đã ra, đương nhiên bọn họ phải duy trì và ủng hộ quyền uy này. Bảo vệ quyền uy của Yêu Hoàng chính là bảo vệ cho hệ thống của toàn bộ Thái Cổ Hoàng Thành, chính là bảo vệ bọn họ.
Ngay cả Hắc Liên Tự không được Thái Cổ Hoàng Thành công nhận cũng làm như vậy.
Biểu hiện quá mức cuồng vọng, cưỡng đoạt Phong Thần Đài, tranh giành bày bố của Nguyên Hi Đại Đế, đòi đánh đòi giết Huyền Nam Công, nhưng lúc này, Hổ Thái Tuế chỉ thở dài một tiếng: “Tâm ta như kim dương, khổ nỗi thiên hạ đều là đêm dài… Bệ hạ sao có thể tổn thương lão thần như vậy!”
Cho dù thế nào, hành vi có ý đồ cướp đoạt Phong Thần Đài của ông ta cũng là hành vi vi phạm quy củ, không thể nào được Thái Cổ Hoàng Thành cho phép, nhất định phải trả giá.
Chỉ là cái giá này sẽ như thế nào, ông ta là Thiên yêu tôn quý, có thân phận cao tại Thái Cổ Hoàng Thành, còn có rất nhiều không gian để thảo luận.
Ngay từ đầu ông ta đã theo chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, tiền trảm hậu tấu, mong một kết cục ván đã đóng thuyền, muốn Yêu Hoàng lấy đại cục làm trọng.
Đáng tiếc bài bố trong Vạn Thần Hải đã vượt ra khỏi dự liệu của ông ta, không ngờ còn liên quan đến Vũ Trinh Đại Tổ và Nguyên Hi Đại Đế.
Người cai quản Phong Thần Đài – Huyền Nam Công lại còn phản ứng rất quả quyết, lập tức đích thân tới ngăn cản, nhanh chóng khống chế Vạn Thần Hải, sai khiến chư thần vây giết. Lấy di mệnh của Nguyên Hi Đại Đế điều động Lộc Tây Minh và các Thiên yêu khác ra tay ngăn cản. Khiến ông ta không thể thành công cả ở thế giới Thần Tiêu và thành Ma Vân, sự khống chế đối với Phong Thần Đài hai nơi cũng hụt mất một bước cuối cùng.
Sau đó chỉ chờ được Viên Tiên Đình, chờ được thủ dụ của Yêu Hoàng.
Cảm giác phải dừng chân ở “một bước cuối cùng” thật sự giống như bong bóng vận mệnh vỡ vụn. Hết chương 3507.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad