Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1728: Tạo thế

Chương 1728: Tạo thế
Lại nói tiếp, đây đương nhiên là trận chiến được mong đợi nhất, nhưng cụ thể với hai đối thủ, hiển nhiên càng có nhiều người tin chắc rằng Tần Chí Trăn sẽ thắng.
Suy cho cùng thì Ngũ Phủ Đồng Diệu thực sự quá chói mắt.
Tuy nhiên, sau trận chiến giữa Hoàng Xá Lợi và Triệu Nhữ Thành, một số người kỳ vọng càng cao hơn vào Khương Vọng.
Bọn họ đều nhớ tới sau khi Tân Chí Trăn hiện ra Ngũ Phủ Đồng Diệu, ba người còn lại cũng đứng trong Tứ Cường không hề sợ hãi mà đều nóng lòng muốn thử sức.
Vào thời điểm đó, vẫn có nhiều người cho rằng đó là cố gắng chống đỡ, Bây giờ xem ra...
Triệu Nhữ Thành rút ra Thiên Tử kiếm, hoàn toàn có thực lực để chống lại tu sĩ Thiên Phủ.
Hoàng Xá Lợi sở hữu thần thông tuyệt đỉnh vô cùng chói mắt, chỉ có hơn chứ không kém.
Vậy còn Khương Vọng?
Hắn sẽ thể hiện xuất sắc thế nào?
Dư Tỷ vẫn chưa tuyên bố trận đấu chính thức bắt đầu.
Trên tay Khương Vọng đã cầm kiếm.
Mọi người nhìn thấy.
Tần Chí Trăn vươn bàn tay mạnh mẽ và vững chãi của mình ra, thăm dò trong hư không và rút ra một trường đao màu đen!
Đây là lần đầu tiên Tân Chí Trăn rút vũ khí của mình kể từ đầu Hoàng Hà Hội.
Mà trong hoàn cảnh Khương Vọng không hề tỏ ra mình bị áp lực.
Trước khi cuộc chiến bắt đầu!
Trên vị trí chuẩn bị chiến đấu của Tần quốc.
Chương Cốc, thống soái Bá Nhung quân ôn hòa cười: "Xem ra thiên kiêu Tề quốc này cũng đã khiến Chí Trăn cảm thấy áp lực."
"Lúc trước hắn có nói chuyện cùng Khương Vọng của Tề quốc, có lẽ cũng hiểu rõ người đó một chút"
Cam Trường An đã bình phục chấn thương, đứng một bên nói.
Hoàng Bất Đông vẫn nửa tỉnh nửa gật gù lúc này mở mắt ra lẩm bẩm: "Vậy nên Khương Vọng này có thể mang đến nhiều điều bất ngờ hơn Hoàng Xá Lợi và Triệu Nhữ Thành?"
Hoàng Hà Hội là sự kiện lớn tể tựu các thiên kiêu trẻ tuổi từ các nước, người tham gia ai nấy đều phong nhã hào hoa.
Chỉ có mỗi Hoàng Bất Đông này, chỉ nhìn vẻ bề ngoài còn già hơn cả Chương Cốc.
Ngồi cùng Can Trường An mới mười chín tuổi điện mạo thanh tú, nói là ông và cháu cũng có người tin.
Nhưng trong hai vị thiên kiêu này, người trẻ tuổi non nớt thì lại nhìn hết toàn cục, suy nghĩ thấu đấu, rất để tâm mọi thứ xung quanh.
Người có về già nua tang thương lại là người mê mê tỉnh tỉnh, chẳng để tâm thứ gì.
"Có lẽ đối với Tần Chí Trăn là như vậy, mặc dù ta cảm thấy không hợp với tình hình hiện tại." Cam Trường An nói một câu, sau đó nghi hoặc nói: "Ta vốn nghĩ đao của y sẽ chỉ xuất hiện trong trận chung kết... Tại sao y lại coi trọng Khương Vọng này như vậy?"
Tư liệu về thiên kiêu các nước mà Tần quốc nắm giữ, Tần Chí Trăn có thể thấy, y cũng có thể thấy.
Xem từ tư liệu, Khương Vọng của Tề quốc xưng hùng ở hải ngoại, Tề cảnh vô địch quả thực là chói mắt. Nhưng đặt vào trong thiên kiêu của sáu cường quốc trong thiên hạ thì cũng không xem là xuất chúng.
Tần Chí Trăn có tu vi Thiên Phủ, là người có cơ hội đoạt khôi nhất trong cấp độ Nội Phủ. Không nói là không coi ai ra gì nhưng ít nhất có thể nhìn xuống bất kỳ ai ngoài Hoàng Xá Lợi, hơn nữa bản thân còn có lòng tin không gì sánh được, đáng lẽ không nên hành xử thận trọng như vậy.
Mặt khác, về mặt chiến thuật, sau khi người chiến thắng trong trận bán kết đầu tiên Hoàng Xá Lợi thể hiện ra thần thông tuyệt đỉnh vô cùng đáng sợ, Tần Chí Trăn càng nên che giấu sức mạnh của mình để hy vọng vào chung kết. Thay vì rút đao ngay từ đầu, để lộ ra càng nhiều trước mặt Hoàng Xá Lợi.
"Đừng lo lắng, con cháu tự có phúc của con cháu." Hoàng Bất Đông hơi vặn cổ để bản thân thoải mái hơn: "Chúng ta không cần phải nhọc lòng."
Cam Trường An ung dung thản nhiên dịch ra phía ngoài.
Chiếm tiện nghi thế này, Tần Chí Trăn nghe được, không phải sẽ liều mạng với ngươi sao?
Hơn nữa... giọng điệu "bạn đời" này là sao?
Vương Tây Hủ khen y là "Tám tuổi có thể trường an", nhưng bây giờ y đã mười chín tuổi, Cam Trường An phát hiện có rất nhiều người mà y không thể hiểu được.
Chương Cốc liếc nhìn bộ dạng uể oải của Hoàng Bất Đông, khó mà phán đoán được tên này đang cố tình chiếm tiện nghi, hay là đầu óc hắn ta có vấn đề thiếu não, thuận miệng ông nói gà bà nói vịt.
Hai thiên kiêu của Tân quốc, một người là suy nghĩ quá nhiều, quá thông minh thành ra dễ tổn thương, phải chú ý động viên.
Người còn lại thì suy nghĩ quá ít, phải cho roi cho vọt.
Nói qua nói lại vẫn là Tần Chí Trăn cảnh giới thấp thấp nhưng lại ổn định nhất. Đáng tiếc, hắn ta quá hướng nội, lại hơi để tâm những chuyện vụn vặt. Tận hưởng trận chiến, yêu cầu sự hoàn hảo có thể là một việc tốt cho tu hành, nhưng với quân đội thì không hẳn.
Trong quan niệm của Trương Cốc về dùng binh, chiến tranh...
không nên là thứ để người ta thưởng thức.
Đương nhiên, những suy nghĩ này đều là ở trong lòng, trên mặt không hề biểu lộ.
Ông chỉ lặng lẽ nhìn Diễn Võ Đài, nghĩ về tương lai của Tần quốc.
Ố vị trí nào thì mưu tính cho việc nơi đó.
Về phần Doanh Tử Ngọc hậu nhân của Hoài đế ư?
Không cần thiết phải suy nghĩ.
Cũng không nên nghĩ!
Quanh trụ Lục Hợp chính là Thiên Hạ Đài.
Nhưng tất cả đều biết, Thiên Hạ Đài chân chính vốn hợp rồi lại hợp, chỉ còn sót lại một Diễn Võ Đài.
Những vinh quang và lịch sử xa xưa vẫn đang tiếp diễn.
Tần Chí Trăn rút đao từ trong hư không.
Đao này toàn thân đen nhánh, cán dài lưỡi thẳng.
Ba thước có một, hàn quang nội liễm.
Đây thực sự là một thanh đao giết người, không có bất kỳ phần trang trí nào thừa thãi.
Đốc đao xoay ngang, thân đao dựng đứng.
Ngang phẳng dựng thẳng, khiến người ta có cảm giác sinh tử được chia đều, vô cùng lạnh lẽo.
Trong tinh quang ngăn cách giữa hai người, Tân Chí Trăn để đao trước ngực, nghiêm túc nói: "Quyền thuật của ta hiện tại đã đạt tới đỉnh cao nhất của cảnh này, nhưng vì luyện đao đã lâu, vậy nên đao của ta càng tốt hơn. Nay lấy đao này, thử kiếm của ngươi!"
Trên vị trí quan chiến của Tần quốc, Cam Trường An lại cau mày.
Trong nhận thức của y, Tần Chí Trăn không phải là người nói nhiều. Hôm nay có vẻ hơi... khác lạ.
Nhưng trên đài, Tân Chí Trăn chắc chắn đã thể hiện sự tôn trọng của mình.
Tôn trọng đối thủ, càng tôn trọng trận chiến này.
Mắt Khương Vọng không hề gợn sóng.
Cái gọi là "đỉnh cao nhất của cảnh giới" là giới hạn có thể đạt được trong trạng thái hiện tại.
Những gì hắn hiểu về đỉnh cao nhất của cảnh giới sau khi đến Quan Hà Đài là đao thuật Nhân Duyên của Cam Trường An trong Ngoại Lâu Cảnh, là Hạng Bắc lấy trạng thái Bá Thể thúc đẩy Bát Hoang Vô Hồi Kích Pháp tại Nội Phủ Cảnh, là Cứu Độ Thế Nhân Nhất Thập Lục Tán Thủ của Hoàng Xá Lợi, cũng là Triệu Nhữ Thành "xâu" nhiều loại kiếm thuật thành một thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad