Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1796: Đối Đầu

Chương 1796: Đối Đầu
Người chết mà lấy tóc che mặt, sau khi chết sẽ không có mặt để gặp người.
Nhưng rõ ràng là Liễu Khiếu... vẫn còn sống!
Khương Vọng tay đè lên thanh trường kiếm đeo bên hông, nhìn thẳng vào Điền An Bình, chậm rãi nói: "Ai cho ta động, ta nhớ là ta đã nói qua một lần rồi."
Điền An Bình ngước mắt lên nhìn Khương Vọng, tựa hồ là cực kỳ kinh ngạc với lá gan của hắn.
"Ta đã gặp qua ngươi ở Thất Tinh Cốc rồi."
Y nói như vậy, sau đó lại tiếp tục hỏi: "Ngươi là ai?"
Cứ như là cho đến tận bây giờ, y mới trực tiếp nhìn thẳng vào Khương Vọng vậy. Bị Điền An Bình xem trọng, không biết là vận may hay là bất hạnh nữa đây.
Nhưng Khương Vọng cũng chỉ trả lời: "Ta đã tự giới thiệu bản thân một lần rồi, nếu như ngươi nghe không rõ, nếu không ngại có thể đợi một hồi rồi hỏi lại thuộc hạ của ngươi, bây giờ đến phiên ta hỏi ngươi."
Ố ngay trước cổng Tức Thành này, hắn ngẩng cao đầu, tay cầm kiếm trực tiếp đối mặt với Điền An Bình và cũng là trực tiếp đối mặt với toàn bộ Tức Thành, ánh mắt sắc bén, hắn nói: "Thiên An Bình, ngươi muốn kháng chỉ sao? !"
Câu chất vấn này của Khương Vọng, câu từ khí phách, thanh âm nghiêm khắc, khiến cho những thị vệ canh gác ngoài cổng thành kinh ngạc đến mức toàn thân run rẩy, cơ hồ như muốn quỳ xuống mặt đất.
Thân là một Đế Sử, tự bản thân mình đều đã mang theo thiên uy.
Khương Vọng một mình đứng ở đây, nhưng sau lưng hắn là toàn bộ đế quốc Đại Tề! Tất nhiên đế quốc Đại Tề cũng bao gồm cả tòa Tức Thành nho nhỏ này. Đứng trước cơn thịnh nộ của thiên tử, ai có thể không hoảng sợ cơ chứ?
Chỉ có duy nhất Điền An Bình đang đứng trước cổng thành, nghiêng nghiêng đầu một chút, tựa hồ có chút không hiểu. Sau đó y nói:
"Ngươi có chỉ, đi vào rồi tuyên"
Lúc này, y và Khương Vọng đang đối mặt nhau qua một cái cổng thành.
Một người ở trong thành, một người thì ở ngoài thành. Y thế mà lại mời Khương Vọng tiến vào trong thành!
Khương Vọng nhìn thẳng vào bên trong ánh mắt của Điển An Bình, sau khi có chút hoang mang bối rối lúc ban đầu, bây giờ chỉ thấy sâu thẳm bên trong chỉ có sự hờ hững và điên cuồng đan xenl Đến gió ở Tức Thành cũng như bị kiềm nén, chỉ có thể quanh quẩn ở sát mặt đất gần cổng thành.
Đến cả con đường thẳng tắp phía sau lưng Điển An Bình cũng không có một bóng người. Các thương hộ ở hai bên đường hôm nay cũng dường như đã đóng cửa toàn bộ.
Khương Vọng mặt không chút cảm xúc nào, chỉ nói: "Chỉ, bản quan đã tuyên rồi, tiếp hay không tiếp thì tùy vào bản thân ngươi. Bây giờ bản quan sẽ bắt trói Liễu Khiếu hồi kinh. Nếu như ngươi muốn kháng chỉ thì đi ra ngoài này thử thanh kiếm của ta."
Hắn nói xong liền trực tiếp rút ra Trường Tương Tư, thanh kiếm tựa như làn nước mùa thu đã được ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua.
Khương Vọng dùng kiếm không tiếng động mà cắt đứt sợi dây thừng đang treo Liễu Khiếu ở trên cổng thành kia, Liễu Khiếu liền ngay lập tức rơi xuống, bị hắn dùng tay trái nhấc lên.
Hắn cứ thế tay trái xách Liễu Khiếu, tay phải cầm kiếm, lạnh lùng nhìn thẳng Điền An Bình. Hắn không trực tiếp xoay ngoài đời đi. Rốt cuộc thi chẳng có mấy ai có thể dám liều lĩnh mà lưu lại phần sau lưng cho Điền An Bình cả.
Bây giờ bốn bề của tòa thành này đều cực kỳ im lặng.
Điền An Bình đứng ở bên trong cổng thành lặng lẽ nhìn Khương Vọng.
Các vệ binh đứng bên ngoài cổng Tức Thành im lặng theo dõi tất cả mọi chuyện, đến thổ cũng không dám thở mạnh, không dám phát ra nửa điểm tiếng động.
Khương Vọng sẽ không tiến vào tòa thành này, bây giờ nhìn lại thì có vẻ Điền An Bình cũng không có ý định sẽ bước ra khỏi cổng thành. Thế là Khương Vọng liền một tay xách Liễu Khiếu, bắt đầu đi lùi lại phía sau. Hắn đi không nhanh cũng không chậm.
Tốc độ mỗi bước đi đều giống nhau, như vậy giúp hắn bảo lưu sức lực nhưng cũng giữ được sự kiêng kỵ.
Trong toàn bộ quá trình di chuyển, ánh mắt của hắn và Điều An Bình từ đầu đến cuối đều chưa từng dời nhau.
Hắn liên tục lùi lại mười chín bước, đây cũng là mười chín bước duy trì của Thanh Vân Tiên Thái. Mà sau đó hắn mới tiêu sái xoay người, một tay nhấc Liễu Khiếu, một tay cầm kiếm, vạt áo xanh phiêu động, đạp trên thanh vân bước lên trời cao.
Vệ binh Điền Tứ Phúc nhìn theo bóng lưng của vị Đế Sử này đang rời đi, giống như nhìn một thiên thần. Đây là lần đầu tiên hắn ta gặp được một người dám đối chọi gay gắt với Điền An Bình Điền công tử như vậy. Coi như là gia lão trong gia tộc, thậm chí... Coi như là kể cả tộc trưởng đại nhân thì sự kiêng kỵ đối với An Bình công tử, cũng đều khó có thể che giấu. Chớ nói chỉ là những người khác trong Điền thị.
Hôm nay tến Liễu Khiếu kia mang khí thế hung hăng đến cỡ nào tiến vào thành, đã thế lại còn có một thân tu vi Thần Lâm, nhưng cuối cùng cũng bị treo lên trên cổng thành đấy thôi.
Hắn ta đến tận bây giờ vẫn khó có thể tưởng tượng được rốt cuộc là một nhân vật như thế nào mà có thể ngạo nghễ như thế ở trước mặt An Bình công tử!
Thanh Dương TỬ.... sao?
Điền Tứ Phúc nhịn không nổi quay đầu nhìn một cái thì thấy thân ảnh của An Bình công tử đã biến mất không thấy rồi. Hắn ta dùng dư quang chú ý đến các huynh đệ vẫn luôn quan sát mọi chuyện cùng hắn ta, họ không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm nay.... cũng thực sự quá dài rồi!
Điền Tứ Phúc có tâm trạng của một người vệ binh thủ thành bình thường của chính mình. Mà Khương Vọng người đang đưa Liễu Khiếu về kinh chịu tội cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi nhìn thấy Điền An Bình, đối với tình trạng của Liễu Khiếu hắn có rất nhiều suy đoán, phỏng đoán có phải Điền Gia có cường giả ẩn tàng ra tay hay không. Mà sau khi nhìn thấy Điền An Bình, cái loại cảm giác nguy hiểm đột nhiên sinh ra lúc đó rõ ràng nói cho hắn biết, chính là tự tay Điền An Bình đã tạo ra tình trạng hiện tại của Liễu Khiếu.
Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên với Điền An Bình lúc trước ở Thất Tinh Cốc đã mang tới cho hắn một loại cảm giác kiêng kỵ sâu sắc rồi.
Loại cảm giác kiêng kỵ này tuyệt đối không phải đến từ việc hắn đã phá hư những chuyện mờ ám của Điền thị ở Tức Thành, hay là những chuyện điên cuồng mà Điền An Bình đã làm trong quá khứ. Mà là Điền An Bình người này có một khí chất gì đó cực kỳ nguy hiểm, giống như sự nguy hiểm này bắt nguồn từ chính bản thân y vậy.
Cảm giác áp bách mà Khương Vọng cảm nhận được từ trên người Điền An Bình là điều mà hắn chưa bao giờ cảm nhận qua ở bất kỳ tu sĩ Nội Phủ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad