Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3042 - Lúc đầu không một vật (3)



Chương 3042 - Lúc đầu không một vật (3)




Chương 3042: Lúc đầu không một vật (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Còn Huyết Hà thì sao?" Bành Sùng Giản đột nhiên hỏi, âm thanh nhuốm bi thương: "Huyết Hà Vực mà toàn bộ Huyết Hà Tông chúng ta đã khai thác mấy vạn năm nay thì làm sao đây?"
Không có người đáp lại ông ta.
Ở đây đều là đại nhân vật đứng ở đỉnh cao nhất của siêu phàm.
Một thân có vạn quân.
Nhưng việc trấn an tâm tình của Tả hộ pháp Huyết Hà Tông, không phải là trách nhiệm của bất cứ người nào trong số bọn họ.
"Đi thôi." Huyết Hà Chân Quân Hoắc Sĩ Cập thở dài một tiếng.
"Tông chủ! Còn có cách! Suy nghĩ lại thử xem, còn có cách mà đúng không?" Bành Sùng Giản khẩn thiết hỏi.
"Đi!" Hoắc Sĩ Cập kéo theo Bành Sùng Giản, bước lên huyết chu kia, lập tức vọt lên không trung, phi nhanh về hướng Hồng Trần Chi Môn.
Trên lý luận tới nói, thời cơ mà Diễn Đạo Chân Quân nắm chắc là tinh chuẩn tuyệt đối.
Nhưng cũng giống như Khương Vọng cấp độ Thần Lâm rất khó lý giải được lực lượng cấp độ Động Chân.
Cho dù là tồn tại đã chứng thành Diễn Đạo, cũng chưa chắc có thể rình mò phong cảnh trên đỉnh cao nhất.
Cho nên, ngay lúc này, bên trong Nghiệt Hải vang lên một thanh âm hỗn loạn.
Nói nó hỗn loạn bởi vì nó tựa như là mấy vạn, mấy chục vạn tồn tại cùng tụ lại một chỗ mà phát ra tiếng, mỗi tồn tại phát ra một tiếng khác biệt. Nhưng sở dĩ nó có thể trở thành một tập thể, tinh chuẩn dùng thanh âm biểu đạt ý, là bởi vì bọn chúng bị lực lượng nào đó thống hợp trên phương diện "biểu đạt ý".
Nói một cách đơn giản, tiếng của nó, khi ngươi nghe được là ý mà lực lượng thống hợp kia muốn biểu đạt. Dù nó có là quỷ khóc, sói gào thì khi ngươi nghe cũng chỉ là ý mà lực lượng này thống hợp.
Thanh âm không đồng nhất, cá thể không đồng nhất lại có thể thống hợp ý nghĩa sau cùng muốn biểu đạt, đây là lực lượng kinh khủng không thể tưởng tượng đến cỡ nào!
Đây không phải Đạo ngữ.
Hoặc là nói đây không phải là Đạo ngữ tự nhiên của thiên địa, đây là "Đạo ngữ" đơn độc của một tồn tại nào đó, nó có thể khiến cho bất kỳ kẻ nào nghe thấy đều có thể hiểu được.
Thanh âm này nói ——
"Bồ Đề... Bồ Đề vốn không cây!"
"Gương sáng... Gương sáng cũng không phải đài."
"Lúc đầu... Lúc đầu không một vật."
"Gọi ta... Gọi ta hóa bụi bặm!"
Khương Vọng đang bay nhanh trong ánh kiếm của Tư Ngọc An, và sớm rời khỏi thủy vực đại chiến, cũng xuyên qua vùng nước của của Huyết Hà, được xem là ranh giới của thế giới vô căn… Trước mắt đã có thể nhìn thấy cánh cửa Hồng Trần.
Nghe thấy loại âm thanh cực kỳ hỗn loạn, cực kỳ phức tạp, cực kỳ điên đảo, rồi lại rõ ràng này.
Trong lòng hắn sinh ra một loại “giác ngộ”.
Nhưng loại giác ngộ này, không phải là sự hiểu biết về chí lý nhân sinh, cũng không phải là hiểu biết về pháp tắc đại đạo.
Mà là ngồi dưới tàng cây bồ đề, cho đến khi lá cây khô héo, bụi bặm phủ toàn thân, đến một lúc nào đó, đột nhiên xuất hiện tâm tình tịch diệt.
Chợt cảm thấy mất hết can đảm.
Thứ gọi là ý nghĩa thực sự của cuộc sống – là cuộc sống nhàm chán, là sống vô dụng, là muốn mà không được, là sống mà vô ích…
Lúc này, hắn rất hiểu Hướng Tiền, thậm chí còn tiến xa hơn một bước so với Hướng Tiền.
Hắn chỉ muốn chết.
Một khi tỉnh ngộ, lòng như tro tàn…
Cũng may lúc này kiếm quang của Tư Ngọc An nhẹ nhàng chuyển động, chém vỡ tâm tình tĩnh lặng của hắn.
Thân này đã bước lên cánh cửa Hồng Trần, trong lòng vẫn còn sợ hãi…
Thứ gọi là cánh cửa Hồng Trần, lơ lửng trên vùng trời Nghiệt Hải, bốn bề đều là Huyết Hà…
Cánh cửa này nhìn qua không lừng lẫy lắm, trong ánh sáng ngưng tụ một cánh cửa lớn bình thường bề ngoài được làm bằng gỗ, trên cửa còn dán một chữ “Phúc” ngược, giấy đỏ có hơi cũ rồi.
Nguyện vọng vui vẻ của người bình thường, chính là phúc gần họa xa.
Dùng “Phúc” trấn “Họa”, cũng thích hợp.
Chỉ là khi ngươi ngưng thần nhìn chăm chú cánh cửa này, có thể từ trong hoa văn gỗ tầm thường kia, nhìn thấy dấu vết năm tháng loang lổ, nếu như chăm chú hơn chút nữa, vẫn có thể thấy trên cánh cửa này, thấy một nhóm chữ khắc biến ảo rất nhanh…
Chữ viết trẻ con nguệch ngoạc.
Viết là “Cửa nhà của Lý Tiểu Hổ”
Hoặc là “Phù nhân trấn trạch chi gia”
Hoặc là “A Hoàn nợ ta một quả”
Hoặc là “Ta là một kẻ lười biếng”
Tóm lại đều là một số lời nói trẻ con vô nghĩa, tiện tay vẽ nguệch ngoạc lên.
Không cần thiết có ý nghĩa gì, lại thể hiện rõ khói lửa nhân gian.
Trẻ nhỏ chơi đùa lão ông cười.
Cánh cửa này ngăn cách Nghiệt Hải và Hồng Trần ở hai đầu.
Cánh cửa Hồng Trần này, đứng trong Họa Thủy, lại cũng không thuộc về Họa Thủy, nó có một nửa đứng ở nhân gian, nhưng cũng ngăn cách ngoài nhân gian.
Nó không bị không gian hay thời gian định nghĩa, cũng không đại biểu cho người nào hoặc nhóm người nào, nó chỉ là một cánh cửa, một cánh cửa nối liền nhân gian.
Cuồn cuộn hồng trần, ở ngay sau cánh cửa này.
Nhưng cánh cửa đóng chặt, không chào đón khách lạ.
Cửa này không mở, chúng sinh thiên hạ tự đi qua.
Nhìn qua chẳng qua chỉ là một cánh cửa nho nhỏ, nhưng mà mấy vị cường giả Chân Quân đi qua, cũng sẽ không cảm thấy chật chội.
Một cánh cửa giống như một mảnh trời, có thế giới riêng của nó.
Nếu muốn tìm từ trong nhận thức của Khương Vọng một hình dung tương đối chuẩn xác, thì cánh cửa Hồng Trần này, tương đối giống một Mê Giới thu nhỏ. Vắt ngang giữa Thương Hải và Cận Hải.
Ở trong cánh cửa này, Khương Vọng và Tư Ngọc An nhìn lại Họa Thủy.
Chỉ thấy toàn bộ thế giới vô căn đang gợn sóng lại.
Loại yên bình này đã không còn tồn tại, thiên luật mà đại tông sư pháp gia Ngô Bệnh Dĩ lưu lại trong nháy mắt đã bị xuyên phá.
Mây đen cuồn cuộn, gầm gừ khắp nơi.
Sóng lớn như cuồng nộ, lần lượt dâng cao, dựng thẳng trời cao!
Tình hình Nghiệt Hải mắt thường có thể thấy được, mọi thứ đang sụp đổ không thể cứu vãn. Vực sâu tuyệt đối không chỉ là một cách hình dung, mà có thể so sánh với Nghiệt Hải hiện tại.
Tư Ngọc An, Ngô Bệnh Dĩ, Trần Phác, những đại tông sư này, là những cường giả đỉnh cấp nổi danh thiên hạ, nhưng cũng đều chỉ có thể tạm thời lựa chọn rời đi.
Cho dù là đứa trẻ ba tuổi, cũng nên biết chuyện không thể làm…
Nhưng vào lúc này, Bàn Sơn chân nhân Bành Sùng Giản chợt thoát khỏi tay Hoắc Sĩ Cập, đột nhiên xoay người trên huyết chu…
“Xin tông chủ quay về! Trước Huyết Hà vẫn có ranh giới, há có thể không ai trấn thủ? Để lại ta ở chỗ này!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad