Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1140: Danh sĩ chán chường vẫn phong lưu

Chương 1140: Danh sĩ chán chường vẫn phong lưu
Râm!
Hai tay người nọ chống lên bàn, nhìn xuống Khương Vọng.
"Haiz, vị khách nhân này, ngài..." Cô nương hầu rượu đứng dậy muốn ngăn cản.
Lại bị người đến đưa tay lên chặn lại.
Cô nương hầu rượu nhìn ngọc bội bên hông hắn ta, cũng liền ngồi xuống không nói tiếng nào.
Khương Vọng tiếp tục rót rượu, lúc uống gần hết mới nhẹ nhàng nhìn lên. Liền nhận ra người trước mặt chính là tế ti trẻ tuổi của thần miếu thân Nguyên Thiên lúc trước đã gặp ở quán rượu.
Lần này gặp lại, nam tử mặc võ phục kia không ở bên cạnh hắn ta.
"Có bằng hữu từ phương xa đến, không định mời ta một ly sao?"
Hắn ta nhìn Khương Vọng, nói.
Khương Vọng rót đầy ly rượu của mình, sau đó nhẹ nhàng bỏ bầu rượu xuống.
Bầu rượu bên hông đính chim hạc bạc được đặt xuống nhẹ nhàng, đây chính là một loại đáp lời.
Người đến lại nghiêng về trước một chút, thể hiện ra một cảm giác áp bách cực lớn.
"Ngươi theo dõi ta sao?" Hắn ta hỏi.
"Đừng hiểu lầm. Ta chỉ là một người qua đường mà thôi." Khương Vọng nói: "Trùng hợp nghe thấy các ngươi nhắc đến Tam Phần Hương Khí lâu, liền muốn đến xem một chút"
"Chúng ta nói nhiều chuyện như vậy, ngươi lại chỉ nghe được Tam Phần Hương Khí lâu thôi sao."
"Chỉ có Tam Phần Hương Khí lâu mới hơi hơi thú vị" Khương Vọng nói.
"Ha ha ha ha ha" Người đến cười to, không khí trong phòng cũng theo đó mà hòa hoãn theo.
"Thứ gọi là người nhân từ thích người nhân từ, người thông minh thì thích người thông minh. Ngươi có thể thích Tam Phần Hương Khí lâu, xem ra cũng là một người thú vị."
"Có lẽ vậy." Khương Vọng nói: "Chuyện nên giải thích ta đã giải thích rồi. Dáng vẻ hiện tại của ngươi, rất không lễ phép. Còn có chuyện gì khác sao?"
"Ngươi không biết ta là ai sao?" Người đến nhíu nhíu mày, trên người phát ra một loại cảm giác cao cao tại thượng: "Ngươi nên biết tính khí của ta không tốt lắm đâu"
Khương Vọng nhìn vị quý tộc rõ ràng có địa vị cực cao ở Hòa quốc này, vẻ mặt không hề thay đổi.
Chỉ nói: "Tâm trạng của ta cũng không tốt lắm!"
Cô nương hầu rượu ngừng thở, trong lòng nàng ta rất đồng tình với vị khách dễ tiếp đãi này, nhưng người mà người ấy đang giằng co, tuyệt đối là một đại nhân vật không thể trêu chọc được.
Nàng ta thậm chí không có suy nghĩ đi tìm lão bản, bởi vì bất luận Tam Phần Hương Khí lâu ở bên ngoài có mạnh đến đâu, thì bây giờ đang ở Hòa quốc, vẫn phải nhìn sắc mặt của người này.
Trong một gian phòng nho nhỏ trang nhã, hai người ngồi đối điện nhau.
Cả hai đều trẻ tuổi, cũng đều là những người kiêu ngạo.
Bốn mắt nhìn nhau, ở trong mắt nhau đều không có ý muốn nhường nhịn.
"Ta bây giờ đã tin, ngươi thật sự chỉ đi ngang qua mà thôi"
Người đến rốt cuộc đứng thẳng dậy, cũng dời tay khỏi bàn, thu lại dâng vẻ mang cảm giác vô cùng áp bách kia.
"Bởi vì người quen biết ta, không ai dám nói chuyện với ta như vậy" Hắn ta nói.
Sống trong hoàn cảnh yên ổn lâu dài, cùng với không khí tôn giáo nồng đậm và ôn hòa, phần lớn người Hòa quốc đều có tính cách tương đối điềm đạm, nhưng người này lại cực kỳ kiêu ngạo và tự tin.
Cũng không biết do bản thân hắn ta lợi hại hay là có bối cảnh lợi hại, hay là có đủ cả hai.
Cả quá trình người này chống tay lên bàn rượu đến lúc dời tay khỏi bàn rượu, bàn rượu bằng gỗ này không hề chuyển động, ngay cả chén rượu đây kia, cũng không hề tràn ra ngoài một giọt nào.
Cô nương hầu rượu ngồi một bên, nhưng hoàn toàn không biết trên bàn rượu kia vừa có một cuộc giao tranh đạo nguyên.
Quá trình thử dò xét và giao tranh một chút này, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, không hề có chút gợn sóng nào.
"Khiến cho ngươi thất vọng rồi" Khương Vọng thu hồi ngón tay, nhẹ giọng nói.
Sau khi "giao chiến" với hai vị Chân Nhân, Khương Vọng đã nắm giữ đạo nguyên vô cùng tinh tế, tiến bộ vô cùng lớn. Đương nhiên, hắn sẽ không bao giờ nói cho người khác, hắn đã giao chiến với hai vị Chân Nhân ở đâu...
"Hoàn toàn ngược lại, ta lại rất thích." Người đến nói: "Chuyện này khiến cho ta cảm thấy, đời người cũng không nhàm chán lắm"
Lúc nãy "giao lưu", đã đủ thấy được thực lực của Khương Vọng không hề tầm thường.
Chỉ là thử dò xét, mức độ như vậy là được rồi. Nếu lại làm tới, thì cần phải đánh thật, vậy thì phải chém giết một trận rồi.
Tình cờ gặp gỡ, không cần thiết.
Vì vậy hắn ta chuẩn bị rời đi: "Hưởng thụ mĩ nhân và rượu ngon đi, ta tin ngươi sẽ thích Hòa quốc"
Khương Vọng nâng chén rượu lên, coi như đưa tiễn: "Đối với dân chúng mà nói, thì đây là một đất nước không tồi"
Người đến cười cười, trước khi rời đi, liền nói với cô nương hầu rượu: "Có lẽ hắn muốn biết ta là ai, không cần giấu diếm hắn."
Sau đó liền nghênh ngang rời đi.
Cô nương hầu rượu có thể cũng đã biết vị khách này bất phàm rồi, ánh mắt nàng ta lúc nhìn Khương Vọng cũng đã có chút kính SỢ.
Nàng ta đã chuẩn bị tốt chuyện giảng giải. Muốn nói cho Khương Vọng biết người kia lợi hại ra sao, bất phàm thế nào, hiển hách bực nào. Còn đang cân nhắc muốn nhắc nhở Khương Vọng nên chú ý.
Nhưng Khương Vọng chỉ nói: "Mời uống rượu."
Giống như lúc hắn vừa ngồi xuống vậy.
Vẫn là câu nói đó, vẫn là thái độ đó.
Người trẻ tuổi đột nhiên đến rồi lại kiêu ngạo rời đi kia, có lẽ muốn thăm dò Khương Vọng. Cũng có lẽ hắn ta chỉ đơn giản là tính tình kiêu căng. Hoặc có lẽ hắn ta cho rằng, sau khi Khương Vọng biết được thân phận của hắn ta xong sẽ liền đến cửa để xin lỗi.
Nhưng tất cả đều không quan trọng.
Khương Vọng không hề có hứng thú.
Hòa quốc đối với hắn chỉ là một chỗ dừng chân tạm thời, mà hắn đối với Hòa quốc cũng chỉ là một người qua đường mà thôi.
Đến Tam Phần Hương Khí lâu chuyến này, chẳng qua chỉ là muốn thả lỏng tâm tình một chút, muốn nhớ lại khoảng thời gian đó ở thành Phong Lâm.
Nhưng hiện tại, hắn chẳng còn chút hứng thú nào nữa.
Rượu trong bầu vẫn còn đây, nhưng lại chẳng muốn uống nữa.
Hứng khởi mà đến, hứng tận mà đi.
Danh sĩ phong lưu, cũng chỉ như thế.
Đột nhiên mọi tạp niệm đều cứ vậy mà biến mất, chẳng cần làm gì cũng tan biến hết. Khương Vọng bật cười, để lại một thỏi vàng, đứng dậy rời đi.
Không hề gấp gáp, cũng chẳng do dự.
Trong lòng kiên định, đi khắp thế gian.
Không ai biết rằng, hắn ở đây đã tạo ra một chiêu kiếm, chiêu kiếm kia có tên là Danh Sĩ Lạo Đảo (Danh Sĩ Chán Chưởng).
Danh sĩ chán chườởng vẫn phong lưu.
Chỉ có cô nương hầu rượu ở đây, lặng lẽ nhìn thiếu niêu lang mang theo bội kiếm rời đi, chẳng biết vì sao, trên mặt chợt nóng lên, như bị lửa đốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad