Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3762. Chương 3762



Chương 3762. Chương 3762




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mọi người nhìn thấy——
Ở giữa chiếc Hồng Trang Kính do Khương Vọng cầm trong tay và Cật Lan Tiên đang đứng trên vầng trăng sáng, rào cản giữa phía trên đỉnh cao nhất và đỉnh cao nhất, đã bị xóa bỏ một cách yên lặng không một tiếng động.
Và một người nữ tử, với tư thái tuyệt đỉnh mỹ lệ, bước ra từ trong tấm Hồng Trang Kính kia.
Bộ cung trang mà nàng ta mặc đã không còn là khoản váy áo thịnh hành bây giờ, nhưng tuyệt đối không thấy một chút cũ kỹ nào, trái lại lại khiến người ta cảm thấy mới mẻ. Nàng ta là đại biểu cho cái đẹp, là ấn tượng về cái đẹp và là lời giải thích về cái đẹp.
Trên thế giới này không có chiếc thang lên trời nào cả, nhưng khi nàng ta chuẩn bị bước tới, thì những nấc thang đã tự mình xuất hiện.
Từng bậc từng bậc, xếp hàng treo đứng trên không trung. Giống như những bậc thang lên trời trong thần thoại, dẫn đến thiên môn cổ xưa.
Nàng ta ung dung bước đi, bước lên từng bậc từng bậc cầu thang.
Từ chiếc trâm cài tóc hình phượng hoàng sải cảnh rung rinh lay động, đến góc váy áo quét xuống như hoa nở, không một nơi nào không mỹ lệ.
Nàng ta bình tĩnh nhìn Phúc Hải, Phúc Hải cũng nghiêm túc nhìn nàng ta.
“Có phải ngươi đang suy nghĩ, chuyện gì đang xảy ra phải không?” Nàng ta hỏi. Thanh âm của nàng ta vô cùng ôn nhu, giống như đang sợ làm phiền đến giấc mộng của ai đó.
Bóng người trên mặt trăng đứng im bất động.
Khoác lên vảy rồng làm áo giáp, sừng rồng trên đỉnh đầu làm khôi (2).
Bên dưới long khôi bắt đầu tỏa ra khí tức vĩ đại, tròng mắt của Phúc Hải vẫn vô cùng thâm thúy.
“Nàng hơi tiều tụy rồi.” Ông ta nói. Đây là câu nói đầu tiên ông ta nói với Cật Yến Như.
Cật Yến Như đứng trên bậc thang lên trời, quay đầu lại và liếc nhìn Khương Vọng phía sau lưng.
Khương Vọng, người vừa được vị tiền bối này mang theo nhảy ra giới vực Kỷ Dậu, đến gần vầng trăng sáng, giờ đã lấy lại được bản ngã, cầm kiếm trong tay. Mặc dù phía trên không trung là nơi giao nhau của những con đường siêu thoát, phía dưới là sự va chạm của những cường giả Diễn Đạo của Nhân tộc và Hải tộc, hắn bị kẹt ở giữa, giống như một con chim non không thể xòe rộng lông cánh, run lẩy bẩy trong gió. Nhưng hắn tinh chuẩn lĩnh hội được ánh mắt của Cật Yến Như, kiên quyết trả lời: “Không hề tiều tụy chút nào, rất đẹp! Tuyệt mỹ! Hoàn mỹ!”
Cật Yến Như cười xì một tiếng, bị chọc cười trước sự sự kiên quyết của hắn. Nụ cười này tắt đi khi nàng ta nhìn sang Phúc Hải, nàng ta trở nên kiêu ngạo, cao quý, cao không thể với tới: “Ngươi dùng cái chết để dẫn trước Hiên Viên Sóc một nước cờ, ta lại chết trước cả ngươi. Phúc Hải, lúc ta dẫn trước, ngươi có thể hạ cờ hay không?!”
Phúc Hải lắc đầu một cái: “Từ trước đến nay đều không thể.”
Đối với sự thành thật của ông ta bây giờ, Cật Yến Như chỉ nói: “Ta đã tham gia vào quá trình tạo ra nhân thân của ngươi bây giờ. Mà những thứ đang chảy trong huyết quản của cơ thể này, lại đều là máu huyết của ta...”
Trong giọng nói của nàng ta thậm chí còn có chút ngây thơ tò mò: “Sao ngươi dám dùng thân thể này để hợp đạo?”
Phúc Hải không trả lời ngay câu hỏi của nàng ta, mà lại hỏi ngược lại: “Cho nên mặt kính này…là Chiếu Yêu Kính?”
“Nó bây giờ gọi là Hồng Trang Kính.” Cật Yến Như nhẹ giọng chầm chậm nói: “Giết người trong kính, giết rồng bên ngoài kính.”
Phúc Hải đã suy nghĩ sáng tỏ hết mọi chuyện, tựa hồ cũng đã nhìn thấy kết cục, nên chỉ thở dài: “Là ta có lỗi với nàng.”
“Nói những lời nhảm nhí vô dụng này làm gì nha!” Cật Yến Như cười mắng một tiếng, đẹp đến không thể tả, sau đó nụ cười nhạt dần: “Để ta tới xin lỗi ngươi đi.”
Hồng Trang Kính vọt lên, treo ở phía sau lưng Cật Yến Như, giống hệt như mặt trời mới mọc, theo nàng ta một đường đạp thiên đăng nguyệt.
Nhạc Tiết cầm chặt thanh giáo huyết chiến, nhất thời dừng bước ngước mắt nhìn lên, và trong một khoảnh khắc, ông ta cảm thấy choáng váng, như thể đã nhìn thấy đế quốc cổ xưa ầm ầm sụp đổ dưới ánh mặt trời.
Một đạo khí tức hỗn loạn và không thể phân chia, dường như giáng xuống từ thời đại viễn cổ.
Một lực lượng kinh khủng đến khó tả, gần như xuyên thấu thời không, theo bước chân Cật Yến Như từng bước cầu thang tiến lên, cũng theo kính quang của Hồng Trang Kính mà giáng xuống!
Tại sao Cật Yến Như phải dừng thời không bên trong thế giới trong kính?
Cái gì mà bảo tồn thanh xuân mãi mãi, đương nhiên chỉ là trò đùa trêu chọc Khương Vọng mà thôi.
Chỉ là vì nàng ta không nỡ làm mất nửa điểm lực lượng để báo thù Phúc Hải!
Tàn hồn khó có thể khôi phục, độc một tấm kính cũng khó bảo toàn. Để biến Chiếu Yêu Kính thành Chiếu Long Kính, lại càng cần đến lực lượng và tâm huyết mà một Diễn Đạo bình thường khó có thể tưởng tượng được!
Nàng ta nửa tỉnh nửa mê trong thế giới trong kính, đã lỏ lỡ quá nhiều chuyện.
Ví dụ như lặng yên không một tiếng động sử dụng sức ảnh hưởng, dẫn dắt Hồng Trang Kính đến gần kính hoa của Thiên Phủ lão nhân, lại không ngờ lại để Hồ Thiếu Mạnh biến tiếp cận thành đùa giỡn.
Ví dụ như dẫn dắt Hồng Trang Kính tới Tề quốc, tiếp cận bí cảnh Thiên Phủ, nhưng khi tỉnh lại lần nữa, Hồ Thiếu Mạnh đã chết dưới tay của Khương Vọng.
Ví dụ như sự hủy diệt của Đại Dương đế quốc, ví dụ như sự điên cuồng của Dương Đế cuối cùng...
Nàng ta đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, nhưng điều duy nhất nàng ta không hề bỏ lỡ, giống như việc dự trữ lực lượng, giống như việc vận chuyển lương thực qua mùa đông. Đó là việc tu luyện với Hồng Trang Kính ngày này qua ngày khác!
Cật Yến Như nàng ta là ai?
Nàng ta là hậu duệ của Cật Yếm Thúc, một trong Bát Hiền Thần của Nhân Hoàng thời đại viễn cổ, được sinh ra trong một gia đình vinh quang, có huyết thống cao quý.
Huynh trưởng ruột thịt của nàng ta là Cật Yến Thu, là người một tay khai sáng Đại Dương đế quốc.
Và bản thân nàng ta cũng đã từng tiến sâu vào Ma triều, diệt trừ Họa Thủy, đánh giết Tu La...nàng ta đã có những cống hiến không thể xóa nhòa trong quá trình xây dựng quốc gia của Cật Yến Thu. Hết chương 3762.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad