Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1088: Trong này thưa thớt

Chương 1088: Trong này thưa thớt
Gió bão mưa rào đánh ba tiêu, vì sao trong này lại thưa thớt.
Tên côn đồ hành hung đã rời đi.
Khương Vọng mất một lúc lâu mới có thể điều hòa lại đạo nguyên đang hỗn loạn.
Liên tiếp bị lão hòa thượng Khổ Giác đánh hành hung hai lần, hắn trực tiếp hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lần thứ nhất bị đánh, xem như để cho lão hòa thượng trút nỗi bực đọc vì không thu nhận được đồ đệ thì cũng thôi đi. Nhưng có phải nỗi oán hận này kéo dài lâu quá rồi đúng không, sao bây giờ vẫn còn đánh nữa, đánh đến nghiện rồi à?
Cứ mười ngày năm bữa lại bị đánh một trận thì Khương Vọng hắn làm sao dám gặp người? Làm sao ưỡn ngực ngẩng đầu trước mặt muội muội?
Nhưng nếu thật sự nói về viêc làm sao để trả thù Khổ Giác... thì hắn cũng không làm được. Dù sao Khổ Giác cũng thật sự đã cứu mạng hắn, lại còn là trưởng bối.
Hơn nữa hắn cũng không đánh lại lão...
"Tịnh Lễ đừng oán trách ta" Cuối cùng Khương Vọng nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn oán trách thì oán trách sư phụ của ngươi đi!"
Hôm nay Khổ Giác đánh hắn như thế nào, ngày sau hắn nhất định sẽ trả lại trên người đồ đệ bảo bối của Khổ Giác. Khiến cho Khổ Giác phải sốt ruột, phải tức giận, khiến cho cái lão hòa thượng mặt vàng này phải giương mắt nhìn.
*,, Bỏ đi"
Sau khi ảo tưởng một hồi thì cuối cùng Khương Vọng vẫn thở dài một hơi, cam chịu số phận rồi nhặt mặt nạ bị rơi lên và chậm rãi đeo lại: "Giận cá chém thớt không phải tác phong của anh hùng.
Ta vẫn nên chuyên tâm tu hành, để cái ngày mà lão hòa thượng không đánh lại được ta nhanh đến mới đúng lẽ"
Ung quốc nằm ở phía tây bắc Vân Quốc, Trường Hà chảy xuyên qua phủ Hà Xương.
Khương Vọng vừa khống chế đạo nguyên bị đánh đập mà di chuyển khắp nơi, dù âm ỉ đau đớn nhưng vẫn đi về phía trước.
"Có điều... sao ta lại cảm giác lúc nãy không chỉ có một người đánh mình nhỉ?"
"Có phải là Tịnh Lễ hay không... Lúc đó hỗn loạn quá nên không để ý. Tịnh Lễ trông có vẻ rất đơn thuần, chắc là sẽ không xấu tính như vậy đâu?"
Hòa thượng Tịnh Lễ bị nhắc tới lúc này còn đang khóc nhè.
Hắn ta ngồi quỳ chân trên mặt đất, trên tăng y được giặt sạch sành sanh lại bị dính vài vết máu.
Gương mặt sạch sẽ nhăn rúm lại, rồi khóc hu hu.
Trong những tia nắng xuyên qua từ cửa sổ, trông nước mắt của hắn ta tỉnh khiết đến lạ thường.
Ỗ trước mặt hắn ta chính là một lão hòa thượng mặt vàng tiểu tụy, đôi mắt đang nhắm chặt, không nhúc nhích chút nào.
Một lúc sau...
"Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc!" Lão tăng mặt vàng mở mắt ra rồi mắng một trận thật to: "Ngươi khóc tang đấy à!"
"Hu hu hu... Nhưng sư phụ người..." Tịnh Lễ khóc đến mức thở không ra hơi: "Người bị thương thật nặng..."
Đây là một ngôi miếu nhỏ cũ nát, được lập ở trên một ngọn núi trụi lủi.
Bốn phía không có gì che chắn, vậy nên gió cứ mặc sức thổi tới thổi thui.
Trong miếu chỉ có hai gian phòng, được chia làm tiền điện và hậu điện.
Tiền điện là nơi để thờ cúng, nhưng cũng chỉ có một cái tượng gỗ, cũng chẳng biết tượng kia điêu khắc vị Phật nào bởi vì tượng gỗ không có khuôn mặt. Không biết là do từ ban đầu đã không khắc mặt, hay là do trải qua năm rộng tháng dài mà dần trở nên mờ nhạt. Tóm lại chỗ đó là để thờ cúng.
Tất nhiên vị Phật không mặt này thưa thớt hương hỏa, chiếc khay để trước tượng Phật đã rỗng tuếch từ lâu, chuột cũng không gặm được một tí gì.
Hậu điện là chỗ ở của tăng nhân.
Trong phòng cũng chỉ có một cái giường, Khổ Giác đang nằm trên giường, cho nên Tịnh Lễ chỉ có thể ngồi ở trên đất.
Khổ Giác liều mạng mang theo thương tích, mạnh mẽ va chạm với Thiên Phong, còn chưa kịp tĩnh dưỡng thì lại phải giao chiến kịch liệt với Trang Cao Tiện khí thế dâng trào bên trên Trường Hà.
Dù lúc chiến đấu không bị rơi xuống thế hạ phong, nhưng sau khi rời khỏi trận chiến thì thương thế cũng tăng lên.
Chuyện này chưa là gì.
Sau đó lão giả chết để lừa Khương Vọng quy y, nhưng Khương Vọng quyết tâm không làm hòa thượng, sống chết không chịu đồng ý. Dưới cơn tức giận Khổ Giác đã đứng dậy hành hung tên kia một trận, sau khi tiêu tan hết nỗi bực dọc thì mới tiêu sái rời đi. Sau đó lão mới trở về Huyền Không Tự để xử lý đống rắc rối của mình.
Nhưng không may là, vừa lúc trên đường về Huyền Không Tự thì lại gặp phải đối thủ cũ.
Đối thủ cũ kia thấy Khổ Giác bị thương, làm gì có chuyện không đuổi tận giết tuyệt.
Trong trận này lão đã bị đánh cho thê thảm, cũng may mà lão hòa thượng vừa gian xảo lại có nhiều thủ đoạn, nên mới có thể cướp được cơ hội trốn về địa bàn Huyền Không Tự.
Đến tận đây thì thương thế đã cực kỳ nghiêm trọng.
Đương nhiên, xem xét tư thái chửi người của lão hòa thượng thì có thể biết được lão không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Thậm chí Khổ Giác còn giơ tay lên, gõ lên cái đầu trọc của Tịnh Lễ một cái: "Khóc sướt mướt cái gì, không có tiền đồ gì cả! Con có thể học tập sư đệ Tịnh Thâm của con một tí được không hả?
Nó nhìn thấy người lão tử đầm đìa máu cũng không nhíu mày lấy một cái!
Nói xong bản thân lão hòa thượng cũng phân tích một hồi:
"Không đúng. Như thế là không có tí tình cảm nào..."
"Cái con rùa đen chết tiệt này, đánh nhẹ rồi!"
"Hu hu hưu..." Tịnh Lễ rụt đầu lại, nhưng vẫn còn khóc: "Sư phụ người chậm thôi, vết thương bị nứt ra rồi..."
Đúng lúc này, ngoài miếu chợt có tiếng động vang vọng như tiếng sấm nổ.
"Chết chưa!"
Khổ Giác thấy thế lập tức nằm xuống nhắm mắt lại, hơi thở suy yếu.
Hòa thượng Tịnh Lễ cũng ngừng nói chuyện, im lặng khóc thút thít.
Một lão hòa thượng gầy đến mức chỉ còn da bọc xương nhảy bài bước vào hậu điện, mặt như bệnh hủ, giọng như chuông đồng.
"Khổ Giác! Ngươi tự ý sử dụng Ngã Văn Chuông. Đã biết tội chưa?"
Khi Khổ Giác vạn dặm xông pha đi cứu Khương Vọng đã đặc biệt mang theo Ngã Văn Chuông, suốt chặng đường chư tà trốn tránh, quần hùng không dám ngăn cản.
Nhưng Ngã Văn Chuông là bảo vật trấn tự của Huyền Không Tự.
Chỉ có khi phải hành tấu vì phật sự đặc biệt thì mới có thể đeo nó ra ngoài.
Đương nhiên Khổ Giác không phải hành tẩu vì Phật sự, Huyền Không Tự cũng không thể để lão đi cứu một người không chịu quy y, không có danh phận "đệ tử, lại càng không thể vì Khương Vọng mà cho phép lão mang Ngã Văn Chuông đi.
Cho nên Khổ Giác đã tự ý trộm nó, mà không hề thông báo với bất kỳ kẻ nào.
Giờ phút này, Khổ Bệnh đang đến đây để hỏi tội.
Khổ Giác nhắm mắt lại, hơi thở mỏng manh, cũng không đáp lại.
Tịnh Lễ khóc òa lên, khóc ra thành tiếng: "Sư thúc đừng quát sư phụ con nữa, người bị thương rất nặng!"
Cái tên tiểu hòa thượng này khóc quá đau lòng.
Khiến cho người dãi dầu sương gió như Khổ Bệnh cũng không chịu được mà thấy hơi cảm thông: "Sư thúc không quát sư phụ ngươi, chỉ là giọng của sư thúc hơi lớn!"
Lão ta đã khắc chế lắm rồi, mà giọng nói vẫn như tiếng sấm vang.
"Vậy sư thúc ngài đừng nói chuyện nữa" Tịnh Lễ khóc lóc: "Để cho sư phụ của con nghỉ ngơi một tí."
Khổ Bệnh nhất thời nghẹn họng.
Ta không nói gì thì làm sao hỏi tội sư phụ ngươi được?
Lão ta có lòng vòng qua Tịnh Lễ, tóm Khổ Giác ngồi dậy. Nhưng Khổ Bệnh cũng biết lần này Khổ Giác thực sự bị thương rất nặng.
E rằng lão ta mạnh tay quá thì có thể sẽ lại khiến Khổ Giác bị thương thêm.
Lúc này lão ta bỗng nhiên mới hiểu, vì sao Khổ Đế được xem như thủ tọa Quan Thế Viện, quy củ thể thống cũng là một phần chức trách của y, mà sao y lại chủ động né tránh cái việc này, rồi để lão ta đi làm.
Chỉ sợ Khổ Đế biết rõ, muốn trách vấn Khổ Giác là chuyện khó đến nhường nào.
Mà lão ta lại hứng thú bừng bừng chạy tới đây, muốn nhân cơ hội này chiếm thế thượng phong, dạy dỗ một chút, nhưng vừa vào cửa thì đã bị chặn họng, tiến thoái lưỡng nan.
Đường đường là đại sư Khổ Bệnh - thủ tọa Hàng Long Viện vô cùng hung hãn, mà lúc này lại nhất thời mờ mịt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad