Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3664. Rất biết cách chạy trốn đấy!



Chương 3664. Rất biết cách chạy trốn đấy!




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phi Vân lâu thuyền mang theo ba ngàn binh giáp, Khương Vọng canh giữ phía trên Phi Vân.
Ở bờ bên kia quả thực đang có Vương tước tọa trấn, quả thực có đại quân bày trận, buộc chặt miệng túi, thậm chí, ở phía trước Giới Hà không cố định vị trí này còn hao phí tài nguyên, bày bố trận pháp hung hãn.
Hiển nhiên, bọn họ đã sớm có sự chuẩn bị đối với việc Nhân tộc đột kích.
Nhưng người có tên, cây có bóng.
Việc Khương Vọng dùng dây xích kéo Ngư Quảng Uyên như kéo chó lướt ngang qua Mê Giới, sau đó lại trực diện đánh tan Ngao Hoàng Chung đã sớm được đông đảo Hải tộc biết đến.
Võ An đại kỳ này vừa mở ra, nhóm giáp sĩ bên trên Phi Vân lâu thuyền vừa bố trí thành trận, liền nghe thấy những tiếng nổ liên tiếp vang lên, diễm quang nối liền, đại trận vốn nên dùng cho hai quân đối chọi trực tiếp bị vứt bỏ, đứt gãy từ giữa, thứ vốn dùng cho việc giết địch lại biến trở thành thứ để ngăn địch.
Đại quân Hải tộc tập trung hỏa lực ở đây, chỉ trong nháy mắt đã biến đổi trận hình, chuyển hướng chạy trốn!
Mười hai trận pháp trên Phi Vân lâu thuyền đều đứng lại, duy chỉ có Khương Vọng là gần như không ngơi nghỉ, đơn độc phát ra diễm quang, mang theo đại trận Hải tộc vừa bộc phát đuổi theo quân địch.
Nhưng lại chỉ thấy binh sát mênh mông, hải ảnh trùng điệp, vốn không thể nào nhìn thấy chủ tướng ở đâu.
Bí thuật dò xét kia của Trần Trị Đào đã cho thấy rất rõ, ở bờ bên này chỉ có một Vương tước Hải tộc, gương mặt lại vô cùng trẻ tuổi, có lẽ là bị trưng dụng đến cho đủ số... Đáng tiếc bàn chân lại rất trơn, chạy trốn vô cùng kiên quyết.
Khương Vọng quơ lại một trảo, giữ lấy toàn bộ diễm quang được sinh ra do vô số tiếng nổ kia trong lòng bàn tay. Phòng ngự do Hải tộc tỉ mỉ xây dựng ở bờ Giới Hà này, cũng tiêu tán theo diễm quang.
Lúc này, Trần Trị Đào cùng Điếu Long Chu của hắn ta mới vượt sông mà tới.
Vị Đại sư huynh Điếu Hải Lâu này cất giọng cảm khái: "Hầu gia đã đến trình đột dùng danh giết địch rồi, ta đã chém giết ở Mê Giới nhiều năm nhưng cũng khó mà đuổi theo kịp."
Nhận lời khen của người khác nên Khương Vọng cũng không keo kiệt thổi phồng: "Ta nghĩ có lẽ bọn chúng đoán được Trần sư huynh đang theo sau chờ hiệu lệnh, nếu không sao đến mức cả giãy dụa cũng không làm."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cứ như ân oán đều đã tiêu tan.
Tiếp đó liền chia binh hai đường, mỗi người càn quét riêng phần mình, sau bốn canh giờ liền gặp lại nhau trước Giới Hà.
Đầu Giới Hà này cũng không có sương mù.
Thế nhưng vẫn không thấy được gì ở phía bờ sông bên kia.
Giới Hà này thông đến Sa Bà Long Vực.
Bọn họ đã quét sạch toàn bộ hải sào ở giới vực Nhâm Ngọ, lại gặp nhau trước Giới Hà, gần như không bị hao tổn về quân số, bởi vì Hải tộc ở giới vực Nhâm Ngọ vốn đã từ bỏ việc chống cự nên lúc đại quân Nhân tộc chạy đến, chỉ có những cái hải sào trống rỗng.
Nhưng việc càn quét lại là lại không thể không làm, thậm chí cả đất hoang cũng phải dò xét. Đây là việc thuộc về bổn phận. Nếu không, ở thời khắc toàn lực tiến công Sa Bà Long Vực, bị tập kích từ phía sau, vậy thì quả thực là kêu trời trời không đáp, gọi đất đất chẳng thưa.
"Ta nhất định phải tìm cách làm quen với vị lưỡng tự vương này mới được." Khương Vọng cảm khái nói: "Rất biết cách chạy trốn đấy!"
Vương tước Hải tộc tạm chưa biết tên này quả thực không phải chỉ biết cách chạy trốn bình thường, không chỉ mỗi bản thân hắn ta trốn nhanh mà đến cả binh lính dưới trướng cũng không hề bị tụt lại. Hơn nữa, mấy tòa hải sào này cũng đều được đóng gói đến trơn bóng sạch sẽ, ngay cả một chút chiến lợi phẩm cũng không để lại.
Trần Trị Đào cũng đi theo phỉ nhổ: "Quả thực không có phong phạm cường giả, đúng là hèn nhát!"
"Cũng không thể nói như vậy." Khương Vọng lại xoắn thêm mấy vòng: "Đợt rút lui lần này, hắn ta dụng công thật sự. Dẫn vạn quân công kích, càn quét trận địa địch như rồng thổi, cũng không phải là chuyện gì hiếm có, là đại trượng phu thì đều có thể làm được. Thế nhưng ở thời khắc thất bại mà còn có thể bảo trì quân thế, bại mà không bại, lui mà không suy... Trong lúc nguy khốn có thể toàn quân như một, quả thực là danh tướng."
Trần Trị Đào ngẫm nghĩ lên tiếng: "Lời này quả thực là hợp lý, khiến người ta tỉnh ngộ, có thể nói là tinh diệu trong binh gia. Mặc dù Trần mỗ không biết binh nhưng cũng cảm thấy rất có đạo lý. Võ An Hầu không hổ là danh tướng đương thời!"
Miệng mồm lanh lợi thì cũng thôi đi, Khương Vọng ngược lại cũng không dám thật sự tự xem mình là danh tướng, liền vội nói: "Đây đều là do Tồi Thành Hầu đời thứ nhất nói, ta cũng chỉ là thuật lại mà thôi. Trần huynh đừng dùng hai chữ danh tướng treu chọc ta!"
"Ngao Hoàng Chung kia tự xưng mình là danh tướng nhưng lại bị ngươi đánh thành dáng vẻ gì rồi? Trên chiến trường Tề Hạ có bao nhiêu danh tướng nhưng mấy ai có thể dùng quân công phong Hầu? Võ An Hầu ngươi cũng không cần khiêm tốn nữa!" Trần Trị Đào dùng ánh mắt chân thành nói: "Bây giờ Sa Bà Long Vực đã gần ngay trước mắt, chúng ta có đánh hay không, đánh như thế nào vẫn cần vị danh tướng như ngươi đến quyết định!:"
Tên nhóc khá lắm, hóa ra là chờ ở đây!
Trần Trị Đào đoàn kết hợp tác, gánh trách nhiệm chịu nguy hiểm Khương Thanh Dương.
Tên nhãi này nhìn có vẻ thành thật chất phát nhưng thực ra lại toàn ý nghĩ xấu! Hết chương 3664.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad