Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 976: Tự hưởng thụ niềm vui này

Chương 976: Tự hưởng thụ niềm vui này
Thủ đô của Vân Quốc - Vân Thành mỹ lệ - tọa lạc ngay trên ngọn núi này.
Đại khái là vì có Đỗ Như Hối đi cùng, bọn họ còn chưa tới gần thì đã thấy biển mây cuộn trào, Diệp Lăng Tiêu bước trên mây xuống.
Ông ta nhìn lướt qua Khương Vọng, sau đó nhìn về phía Đỗ Như Hối: "Đường đường là quốc tướng triều đình Trang quốc, sao lại rảnh rỗi đến tiểu tông này bái phỏng?"
Đỗ Như Hối lại cười nói: "Nghe nói Lăng Tiêu Các chủ đã phá Động Chân, tiểu lão nhân đặc biệt tới để chúc mừng"
Hai bên đều có biểu hiện rất lễ phép, tâng bốc lẫn nhau.
"Nếu thật sự đến vì chuyện này, tin tức của ngươi thật sự quá không nhạy đấy" Diệp Lăng Tiêu cười nói.
"Trang Quốc thế yếu lực nhỏ, tất nhiên không nhanh nhạy bằng đại tông như Lăng Tiêu Các rồi." Đỗ Như Hối liếc nhìn Khương Vọng một cái, lời nói có chứa ẩn ý: "Các ngươi biết rõ quốc sự của Trang Quốc ta như lòng bàn tay."
"Ồ? Lời này có nghĩa là sao?"
"Trừ vui mừng thì không còn ý khác" Đỗ Như Hối tươi cười đầy mặt: "Môn nhân có thiên phú thật tốt của quý tông đây cũng được phái ra chú ý quốc sự của Trang Quốc, thật là khiến tiểu lão nhân cảm thấy vinh hạnh"
Diệp Lăng Tiêu liếc nhìn Khương Vọng một cái, đại khái đã hiểu là chuyện gì xảy ra, ông ta cũng hoàn toàn không vạch trần, chỉ nói: "Thế nào, người của Lăng Tiêu Các ta không được phép đi ngang qua Trang Quốc sao?"
"Tất nhiên không phải" Đỗ Như Hối lắc đầu, có câu nói này của Diệp Lăng Tiêu thì ông ta không cần xem Khương Vọng như tặc nữa.
Càng không đến mức đắc tội Diệp Lăng Tiêu vì chuyện này.
Ông ta biết tính tình của Diệp Lăng Tiêu, trực tiếp lược qua chuyện này, chỉ thở dài: "Nhiều năm không gặp, chung quy ngươi và ta vẫn trở nên xa lạ"
Diệp Lăng Tiêu cười lạnh: "Ngoài chuyện vội vàng trừ ma vệ đạo ra, ngươi còn không quên dẫn đường cho Âu Dương Liệt tới quấy nhiễu ta phá cảnh, Đỗ lão, chúng ta có thể không xa lạ sao?"
Đỗ Như Hối thở dài: "Nếu lão phu nói mình toàn không biết chuyện này, có lẽ ngươi cũng không chịu tin."
"Có một số việc, không phải có chịu hay không, mà là có thể hay không" Diệp Lăng Tiêu nhìn ông ta: "Còn nhớ những lời này chứ?"
Có vẻ giữa hai đại nhân vật có chuyện xưa. Khương Vọng nhắm chặt miệng lại, bình tĩnh đứng nhìn, không nói một lời.
Đỗ Như Hối trầm mặc một lát: "Mặc kệ nói thế nào, ngươi có thể phá được Động Chân, ta thật sự vui mừng cho ngươi."
Nhìn ông ta rõ ràng là kim khu ngọc tủy, bất phôi chỉ thân, nhưng dáng vẻ lại khó giấu nét già nua, Diệp Lăng Tiêu thu lại chút khí chất bén nhọn, nói: "Trang Quốc làm trì hoãn ngươi."
Hai người đều mặc đồ trắng, Đỗ Như Hối áo bào trắng, Diệp Lăng Tiêu bạch y. Một người khó giấu già nua, vẻ mặt mệt mỏi, một người phong thần tuấn lãng, phiêu nhiên xuất trần.
Nhưng Đỗ Như Hối lại cười thật thản nhiên: "Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui không?"
Diệp Lăng Tiêu cong tay bắn ra, không biết từ nơi nào, một con cá đã nhảy lên, bay vút đến trời cao rồi đáp thắng xuống trước mặt ông ta, vấy cá bị bóc ra, nội tạng biến mất...
Ông ta quay đầu nói với Khương Vọng: "Có thể có chút nhãn lực được không hả?"
Lúc này Khương Vọng mới thoát ra từ trạng thái xem diễn, ý thức được mình cũng là một thành viên trên sân khấu. Hắn thức thời mà bắn ra một ngọn lửa bình thường, thận trọng nướng nướng con cá đã được làm sạch sẽ này.
Diệp Lăng Tiêu lại nhìn về phía Đỗ Như Hối, tươi cười chân thành hơn nhiều: "Ta không phải con cá này, nhưng ta nghĩ giờ phút này chắc chắn nó không vui vẻ gì. Ngươi cảm thấy thế nào?"
Đối với lời khiêu khích quái ác của Diệp Lăng Tiêu, Đỗ Như Hối không hề tức giận, chỉ nói —— "Ta tự hưởng thụ niềm vui này"
Hai đại nhân vật buông lời sắc bén với nhau trên trời cao, Khương Vọng cũng chen vào không lọt.
May mà được Diệp Lăng Tiêu hỗ trợ che lấp, hắn mới không bị bại lộ càng nhiều.
Cho nên hắn có ý muốn bộc lộ tài năng trước mặt Diệp Lăng Tiêu, coi như báo đáp, hắn hầu hạ con cá này thật sự dụng tâm.
Không bao lâu sau...
Cá đã nướng khét.
Trên đám mây hết sức im ắng, mùi khét phiêu đãng lượn lờ, giống một con cá bơi qua bơi lại ở chóp mũi mấy vị tu sĩ siêu phàm, có vài phần nghịch ngợm, có vài phần khiêu khích.
Mặt Diệp Lăng Tiêu không có cảm xúc: "Nếu ngươi có việc thì về trong Các trước đi"
Lông mày ông ta giật giật, nói bổ sung: "Mang theo cá nướng của ngươi đi luôn."
Đỗ Như Hối cười ha ha: "Diệp các chủ, có thể cá không vui vẻ, nhưng ta đoán ngươi cũng không vui được bao nhiêu"
Làm mất mặt chỗ dựa dẫm, Khương Vọng chỉ có thể nắm con "Cá nướng" đen như mực kia, ủ dột mà rời đi.
Tất cả mọi chuyện ở Vân Thành vẫn tiếp diễn như thường, hầu hết mọi người không biết có cường giả tới bái phỏng, thế giới của người tu hành và người thường luôn tách rời khỏi nhau.
Đỗ Như Hối là quốc tướng Trang Quốc, trăm công ngàn việc, Diệp Lăng Tiêu làm Lăng Tiêu Các chủ, cũng là chỗ dựa sau lưng toàn bộ Vân Quốc. Có một vài câu nói giữa hai người, Khương Vọng không tiện đứng nghe, hắn cũng rất thức thời.
Hai cường giả quen biết cũ không nói chuyện quá lâu, đại khái sau khi mỗi bên đều có lập trường riêng, có lẽ họ đã từng có giao tình, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể phai nhạt.
Khương Vọng đợi một lúc trên không Vân Thành, đã thấy được Diệp Lăng Tiêu phiêu nhiên đi đây.
Hắn vội vàng nghênh đón, đi nói lời cảm tạ: "Cảm tạ vừa rồi các chủ giúp ta che lấp"
Diệp Lăng Tiêu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn một hỏi.
Nhìn đến Khương Vọng có chút thấp thỏm.
"Đỗ Như Hối cho rằng ngươi là người mà bản Các chủ phái đi Trang Quốc tra xét tình huống, cảm thấy Lăng Tiêu Các này có suy nghĩ nhằm vào tình thế của Tây Cảnh." Diệp Lăng Tiêu khoanh tay mà đứng: "Ta cho rằng ngươi là một người thông minh"
Ông ta đang hỏi vì sao Khương Vọng không khôn ngoan như thế, dưới tình huống thực lực còn kém xa mà lại đến Trang Quốc để bại lộ bản thân.
Khương Vọng không giải thích, chỉ nói: "Ta rất xin lỗi vì đã tạo thành phiền toái cho Lăng Tiêu Các"
Diệp Lăng Tiêu xua xua tay: "Ta không cần thiết nói dối lừa ngươi, khiến ngươi mang ơn đội nghĩa. Chuyện này không coi như phiền phức gì. Đỗ Như Hối còn không đến mức trêu chọc ta chỉ vì chút việc nhỏ này."
Khương Vọng rất muốn nghe mục đích thật sự Đỗ Như Hối tới tìm Diệp Lăng Tiêu.
Nhưng Diệp Lăng Tiêu dừng một chút, sau đó chuyển đề tài: "Chỉ là, chắc ngươi phải biết, có một số việc không thể cứu vãn."
Ông ta hiếm thấy mà châm chước lời nói một chút: "Có một số việc... Chưa chắc có thể làm được"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad