Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3840

Chương 3840Chương 3840
Các Diêm La đều đã ý thức được độ khó của nhiệm vụ lần này. Sau lần hành động ở Hữu quốc khi đó, Cảnh quốc đã trở thành cấm khu của Địa Ngục Vô Môn. Không tính tới thực lực của Du Khuyết như thế nào, chỉ riêng việc sát thủ Địa Ngục Vô Môn tiến vào Cảnh quốc đã rất nguy hiểm. Mà Du gia cũng là danh môn của Phụng Thiên phủ, thế gia có danh hiệu tại Cảnh quốc. Một khi hành động bị phát giác thì sẽ lập tức nghênh đón sự phản kích điên cuồng.
"Thế nhưng...' Đô Thị Vương trâm giọng nói: "Không phải trong trận chiến phạt Vệ năm đó Du Khuyết đã đạo tâm vỡ vụn, biến thành phế nhân rồi sao?"
"Tin tình báo đúng là như vậy." Tân Quảng Vương nhẹ giọng nói.
Đô Thị Vương càng nghi hoặc: "Vậy tại sao còn có người muốn giết hắn? Mà lại đợi sau nhiều năm như vậy, hơn nữa còn muốn mời chúng ta ra tay?"
"Đây không phải là vấn đề chúng ta cần cân nhắc." Tân Quảng Vương nói: "Chúng ta lấy tiền làm việc mà thôi, không cần truy cứu ý đồ của khách hàng, cũng không cần để ý tới nội tình của khách."
Thái Sơn Vương đau đầu: "Chờ một chút, trận chiến phạt Vệ mà các ngươi nói là gì? Sao Cảnh quốc lại muốn phạt Vệ quốc, đó không phải là nước chư hầu của nó sao?"
Tân Quảng Vương nhìn hắn ta một cái: "Không cần quan tâm, cái này không quan trọng."
So với những tên mãng phu chỉ biết giết người này, Biện Thành Vương là người thuộc lòng sách sử, đương nhiên biết được tâm quan trọng của trận chiến phạt Vệ.
Từ ngày Cảnh quốc dựng nước thì đã là đệ nhất cường quốc. Nhiều năm qua vẫn luôn hùng cứ Trung vực, có thể nói đã khai sáng một thời đại thịnh vượng của thể chế quốc gia, ở một mức độ nào đó còn thống trị cả dòng chảy nhân đạo.
Nhưng không phải bất cứ lúc nào cũng được vạn bang thần phục.
Trước có "duy Sở bất thần", sau có "ngũ quốc thiên tử gặp thiên kinh".
Một tòa thành Ly Nguyên vô số thi cốt, đại chiến Cảnh Mục oanh oanh liệt liệt, Khương Thuật mặc giáp lên triều, muốn cùng Cơ Phượng Châu thiên tử khuynh quốc... Những chuyện này cũng không phải xa xưa.
Ngay cả Cơ Bản Bàn vẫn luôn bị coi là hậu hoa viên của Cảnh quốc tại Trung vực cũng không phải luôn luôn sóng yên biển lặng.
Trận chiến phạt Vệ của Cảnh quốc có thể xem là hình ảnh thu nhỏ của việc Cảnh quốc hùng cứ Trung vực bao năm bị các phương khiêu chiến.
Lúc đó Vệ quốc cũng không như hôm nay, có thể xưng là binh cường tướng mạnh, nhân tài cường thịnh, quốc lực mạnh, khinh thường các nước láng giềng, thậm chí còn xuất hiện nhân vật anh hùng như Thiên Yêu Cô Thành Cự.
Quan trọng hơn là ba quái vật khổng lồ đứng đằng sau: Mục quốc, Cần Khổ Thu Viện, Nhân Tâm Quán.
Vệ quốc quật khởi là chiến lược Nam hạ truyền bá thân ân của Mục quốc, đụng phải ý độ mở rộng ảnh hưởng của hai tông môn đỉnh cấp là Cần Khổ Thư Viện và Nhân Tâm Quán. Các phương tụ lại, Vệ quốc một bước lên trời.
Vệ quốc phát triển nhanh chóng, đương nhiên không cam lòng làm chư hầu, không cam tâm cống nạp hằng năm. Không chỉ có lòng muốn thoát ly cảng phụ thuộc, mà còn bắt đầu xâm lược Thiên Mã Nguyên. Trong tình cảnh này, chiến tranh bùng nổ.
Cảnh quốc có Ân Hiếu Hằng làm soái, Tru Ma quân là chủ lực, đại quân tiến thẳng tới Vệ quốc, thậm chí đánh tới cả Thiên Mã Nguyên.
Cuối cùng dựng kinh quan, hạ thành trì, khiến thây chất đầy đồng, máu nhuộm cao nguyên, giết đến độ nhân khẩu Vệ quốc chỉ còn được bốn phần.
Mục quốc yên lặng một khoảng thời gian, không thể xuất quân ra thảo nguyên.
Y Đạo Chân Nhân nổi danh nhất Nhân Tâm Quán lúc bấy giờ tự sát mà chất.
Cần Khổ Thư Viện đóng cửa ba tháng.
Đó đã là chuyện từ năm 3898 Đạo Lịch.
Hai mươi năm ngắn ngủi, Vệ quốc đã từ một cường quốc có tham vọng xâm chiếm Thiên Mã Nguyên, biến thành một trong những tiểu quốc nhỏ yếu nhất Trung vực như bây giờ, ngoan ngoãn an phận nuôi hung thú cho Cảnh quốc.
Nói ra thì, trận chiến phạt Vệ của Cảnh quốc, cách trận chiến Tê Hạ chẳng qua chỉ mười năm. Bàn về giết người, Ân Hiếu Hàng còn tàn nhẫn khát máu hơn Trọng Huyền Chử. Nhưng kẻ sau thì mang danh hung đồ, kẻ trước thì cởi giáp, vẫn là Đạo môn chân nhân phong độ nhẹ nhàng.
Đây là hiện thân của sức mạnh Cảnh Tề trong quá khứ, quyền lên tiếng trong thiên hạ đều nằm trong tay Cảnh quốc.
"Độ khó của nhiệm vụ lần này rất cao." Biện Thành Vương đưa ra một bình luận không mang theo cảm xúc.
"Cho nên giá cũng rất cao." Tân Quảng Vương kiên nhãn giải thích: "Cái tên Du Khuyết này giết người như ngóe, thân đầy nợ máu. Quy củ của ngươi tuy rất phiên phức, nhưng hắn cũng có lý do để chết đúng không?”
Mọi người đều biết, quy của của Biện Thành Vương có hai điều.
Thứ nhất, gã chỉ nhận nhiệm vụ gã muốn nhận, chỉ giết người gã muốn giết.
Thứ hai, gã cảm thấy sát thủ thì phải có sự thận trọng của sát thủ, không thích các đồng nghiệp giết người mà không lấy tiền.
Quy định đầu tiên còn dễ hiểu, dù sao cũng là dựa vào thực lực của mình giành lấy tự do. Điều thứ hai thì hơi quá đáng, quản bản thân còn chưa đủ, lại còn trói buộc cả Diêm La khác. Mọi người làm sát thủ, chẳng lẽ là để người ta dạy dỗ áp đặt?
Nhưng Tần Quảng Vương cũng đã nói từ trước, y tôn trọng đam mê của tất cả mọi người. Cho phép mỗi người đều có quy củ của riêng mình... miễn là ngươi có thực lực giữ được quy củ đó.
Suy cho cùng vẫn là luật rừng cá lớn ăn cá bé, có điều quy củ của Biện Thành Vương khá kỳ lạ, xem như một lối đi riêng trong ngành sát thủ.
Nếu không phải đánh không lại Tân Quảng Vương, Ngỗ Quan Vương còn muốn định ra quy củ mỗi người đều phải giúp đỡ ông ta một tay đấy.
"Ta cũng không thể phán định trắng đen đúng sai, không có trách nhiệm phân rõ chân tướng. Có phải người ta muốn giết hay không cũng chỉ là cảm nhận chủ quan của ta." Trong giọng điệu của Biện Thành Vương như không tồn tại tình cảm: "Quân pháp độc lập với hình luật thông điển, đạo đức quan của người bình thường cũng không thích hợp đưa lên chiến trường. Lý do để chết mà ngươi nói chưa chắc đã đúng với ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad