Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2181: Lời không nói (2)

Chương 2181: Lời không nói (2)
Khương Vọng sẽ không tin Trịnh Thế không có phương án dự phòng, một nhân vật có thể chơi cả hệ thống Thanh Bài đâu ra đấy, ở Lâm Tri như cá gặp nước, làm sao có thể đặt hết bảo đảm vào một người được?
Cuối cùng, vì hắn từ chối vị trí Đô úy Bắc Nha, giao tình với Trịnh Thương Minh cũng chỉ dừng ở bước hảo hữu bình thường.
“Đi!”
Khương Vọng quay người đi ra ngoài.
“Không xem những nơi khác nữa à?” Trịnh Thương Minh đằng sau vừa đi vừa hỏi.
“Không cần.” Khương Vọng nói: “Chìa khóa mở ra chân tướng chỉ thiếu một chiếc nữa thôi.”
“Ta tưởng chỉ có Trọng Huyền Thắng là thích làm trò bí hiểm, sao ngươi lại học theo?”
Trịnh Thương Minh chỉ nhẹ nhàng hỏi thôi, có lẽ hắn ta chắc chắn Khương Vọng sẽ không lấy được cái chìa khóa cuối cùng kia, có lẽ chính hắn ta cũng cách rất gần chân tướng.
Tóm lại, hiện tại, chuyện đáng quan tâm hơn là ai sẽ quá độ khoảng trống quyền lực giữa mình và phụ thân.
Người không lợi hại không ngồi lên được vị trí Đô úy Bắc Nha, nhưng người quá lợi hại cũng có dã tâm quá lớn. Rất có khả năng người ta vừa thượng vị đã quay người đá văng hắn ta luôn, không cho hắn ta cơ hội tiếp ban nữa.
Hai người chỉ ở trong Trường Sinh cung một khoảng thời gian rất ngắn, ngắn đến mức đội bộ khoái bên ngoài cửa còn chưa kết thúc được chủ đề câu chuyện thứ hai.
Khoảng thời gian này rất dài, đủ dài để một bộ khoái Thanh Bài báo tin khác kịp đuổi tới bên ngoài Trường Sinh cung.
“Trịnh đại nhân, tin tức mới nhất!”
Trịnh Thương Minh bước nhanh tới, nhận lấy tin gấp trong tay bộ khoái Thanh Bài này, mở ra xem lướt.
Hắn ta khựng lại một chút rồi đưa cho Khương Vọng.
Khương Vọng rất tò mò, không biết tin tức khẩn cấp gì mà không phải tị húy mình, bèn đưa tay nhận lấy, mở ra xem.
“Thần bộ đã từ chức Ô Liệt xác nhận tử vong, thi thể được phát hiện ở hải vực gần đảo Hải Môn, đã khẩn cấp đưa về Lâm Tri.”
Ô Liệt chết rồi….
Ô Liệt cứ thế mà chết đi?
Tới bây giờ, “Nam Ô Bắc Lâm” lừng lẫy một thời, danh dương khắp đông vực, đều đã ra đi.
Khương Vọng biết tin Ô Liệt chết cũng chẳng nghĩ gì.
Lúc trước, biết Ô Liệt một mình đi điều tra Điền thị ở Đại Trạch, bị Điền Hoán Văn tập kích, Khương Vọng đã cảm thấy sẽ có một ngày này.
Ô Liệt vốn đã bước đi trên con đường không có lối về.
Nói cách khác thì là, đã sớm không để ý tới sống chết.
Chỉ là, Khương Vọng không ngờ được, lại bất ngờ thế này.
Đã bao nhiêu năm rồi.
Vượt qua biết bao sóng to gió lớn rồi, lại đổ vào lúc chân tướng sắp nổi lên mặt nước.
“Ai đi đón thi thể?” Trịnh Thương Minh hỏi.
Bộ khoái kia trả lời: “Dương Vị Đồng Dương Phó sử tự thân đi đón, Đô úy đại nhân đón quan tài ở Bắc Nha.”
Hơn nửa đời người Ô Liệt đều kính dâng cho hệ thống Thanh Bài, sau khi Lâm Huống chết đi mới rời khỏi Thanh Bài. Cống hiến của ông ta với các đời Thanh Bài, với Bắc Nha, vĩnh viễn không bao giờ có thể xóa đi.
Tuần kiểm phó sử nắm giữ thực quyền như Dương Vị Đồng tới đón di thể, Đô úy Bắc Nha tự mình canh giữ ở Tuần Kiểm phủ đoán quan, đây cũng là cái nghĩa cần phải có.
Cho dù, nếu nói chính xác, Ô Liệt đã từ chức nhiều năm, đã mất đi Thanh Bài bên người, nhưng ai có thể phủ nhận ông ta là tồn tại bậc nhất trong hệ thống Thanh Bài chứ?
Trước mặt ông ta, cái gọi là bộ thần Nhạc Lãnh cũng chỉ là một học đồ chậm tiến.
Cho đến hôm nay, có rất nhiều quy định phá án của Thanh Bài là do một mình Ô Liệt định ra đấy. Có quá nhiều thủ đoạn phá án do ông ta sáng tạo ra. Trong đó, hai đại thần bộ Ô Liệt, Lâm Huống có ảnh hưởng lớn nhất.
Ô Liệt Lâm Huống nổi danh, Ô Liệt hơn Lâm Huống rất nhiều tuổi, hai người lại là bạn vong niên, có thể nói vừa là thầy cũng vừa là bạn.
So sánh một cách tương đối thì trong hệ thống Thanh Bài địa vị của Ô Liệt có cao hơn.
Đương nhiên Tuần Kiểm phủ phải thể hiện đầy đủ thái độ trước cái chết của Ô Liệt. Tất cả mọi người lưng đeo Thanh Bài đều thể hiện đầy đủ kính ý với Ô Llieejt.
Cái này không liên quan đến cảm giác cá nhân, hay tình người, mà là một cách đối diện với một truyền thừa lịch sử.
Trịnh Thương Minh nhìn Khương Vọng, phức tạp nói: “Đi thôi, chúng ta cùng đến Bắc Nha chờ.”
“Đúng là nên tới đó chờ.” Khương Vọng nói.
Nhưng hắn biết.
Manh mối Cố Hạnh ở Bá Giác đảo… hẳn là mất rồi.
Nói cách khác, hắn và Lâm Hữu Tà đã mất đi chiếc chìa khóa cuối cùng mở ra chân tướng.

Hôm nay Đô Thành Tuần Kiểm phủ an tĩnh dị thường.
Trước cổng chính đã có rất nhiều người.
Muôn hình muôn vẻ, nhưng ai nấy đều lặng lẽ đứng trước cả phủ Tuần kiểm.
Bên hông đeo Thanh Bài.
Hôm nay Khương Vọng đi ra ngoài cũng treo Thanh Bài tứ phẩm của mình lên, ngay cạnh bạch ngọc mà muội muội tặng.
Thanh Bài hơi lớn, bạch ngọc nhỏ hơn.
Chồng lên nhau, nổi bật hai màu xanh trắng.
Khương Vọng liếc mắt một cái là thấy Lâm Hữu Tà đầu đội khăn vuông màu xanh.
Nàng vẫn mặc nam trang, một mình đứng trong góc vắng người.
Cũng có người muốn tới trấn an nàng, nhưng sắc mặt nàng vẫn không tỏ thái độ gì, đến tròng mắt cũng không động lấy một cái.
Càng nhiều người im lặng giữ khoảng cách với nàng hơn.
Bốn đại thế gia Thanh Bài cố nhiên là lịch sử không thể xóa trong hệ thống Thanh Bài, cố nhiên đều có cống hiến không thể xóa nhòa với lịch sử thành lập và phát triển của hệ thống Thanh Bài.
Nhưng cuối cùng, nó cũng biến mất.
Nhìn lại suốt lịch sử Thanh Bài, cống hiến của bốn đại thế gia Thanh Bài đáng giá để tất cả bộ đầu Thanh Bài tôn trọng. Nhưng trong hệ thống nội bộ của Thanh Bài, vì có liên quan đến phân phối lợi ích, đương nhiên cũng không thiếu được đấu tranh.
Vì cái gì mà Lâm Hữu Tà có thể dễ dàng ngồi lên vị trí Tuần kiểm phó sứ? Đương nhiên là bốn đai thế gia Thanh Bài ban cho. Dù không nắm chắc quá nhiều thực quyền, nhưng dù sao cũng là cấp trên, cùng dương chưa cùng giai.
Thế gia Thanh Bài tan rã, xét về mặt khách quan thì sẽ trống rất nhiều vị trí, cho những người khác cơ hội.
Cho nên, mới mấy ngày trước vẫn còn hình phạt róc thịt, đến nay, Ô Liệt chết, với rất nhiều người, là vui hay buồn cũng khó nói.
Lâm Hữu Tà đứng lặng thinh ở đó, không nhúc nhích.
Nàng không nhìn thấy Khương Vọng, hoặc có thể nói, nàng chẳng nhìn thấy ai hết.
Ô Liệt chết rồi, với người trong hệ thống Thanh Bài, là thiếu một cái dấu ở đó, là một lời vĩnh biệt và tạ ơn với một đoạn truyền kỳ trong hệ thống Thanh Bài.
Duy chỉ có Lâm Hữu Tà, với nàng, nàng đã mất đi người thân cuối cùng.
Khương Vọng cùng Trịnh Thương Minh đi vào trong đám người.
Đây là đoàn người đón quan tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad