Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1915: Tối tăm không ánh mặt trời (2)

Chương 1915: Tối tăm không ánh mặt trời (2)
Nói đến cùng thì Tống Uyển Khê giống với gian tế loài người Khương Vọng đặt trong Vạn Giới Hoang Mộ hơn.
Nhưng hiển nhiên Khương Vọng cũng không định giải thích quá nhiều với Triệu Huyền Dương.
Không thể không nói, Triệu Huyền Dương cũng không phải một người quá mức đáng ghét.
Mấy ngày ở chung này đều là khoảng thời gian khó quên của hai người.
Rõ ràng là rất hợp ý, có thể trở thành bằng hữu, nhưng vì lập trường khác biệt mà hai người đứng vào hai vị trí đối địch nhau. Sống trên đời này, mỗi người đều bị hoặc nhiều hoặc ít một vài thứ ràng buộc, khó mà có được tự do thật sự.
Thậm chí là, càng từng trải, càng khó tự do.
Cho nên, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc thậm chí là có phần thống khổ kia của Triệu Huyền Dương, Khương Vọng cũng vô thức giải thích một câu.
Nhưng cũng chỉ một câu này thôi.
Sau tiếng thở dài, hắn chỉ nói: “Giết y!”
Không có cảm xúc kịch liệt gì, chỉ có quyết định lạnh lẽo.
Triệu Huyền Dương đứng ở lập trường đối lập thấy được Huyết Khôi Chân Ma, cảm nhận được thần thông Lạc Lối cũng đoán được mình sẽ… phải chết!
Mái tóc dài của Tống Uyển Khê bay múa, từng bước đến gần, đôi mắt như máu lạnh băng vô tình.
Mà hai mắt Trọng Huyền Dương sáng rực lên khiến cho cả ma quật thượng cổ vốn tối om này cũng phải sáng bừng!
“Quy tắc tàn dư của ma quật thượng cổ không duy trì nổi cho Chân Ma tồn tại quá lâu. Chân Ma giáng lâm, chưa chắc đã có thể giết được Triệu Huyền Dương ta!”
Tay phải hắn làm kiếm chỉ, kiếm chỉ quấn kim quang, chỉ trời vẽ đất, kiếm khí gào thét lập tức hòa thành hình rồng, trọn vẹn chín đường kiếm khí thần long, hiển hiện uy thế, diễn hóa kiếm quyết sát pháp khác nhau, quấn quanh Tống Uyển Khê mà múa, trói chặt lấy nàng.
Giống như có chín vị cao thủ kiếm đạo cùng công phạt Tống Uyển Khê.
Triệu Huyền Dương nhấn ngón tay cái một cái.
Giữa thiên địa có một cánh cửa bát quái màu vàng kim ầm ầm hiện ra.
Cánh cửa lớn này có khí quyển đường hoàng, có chính uy nghiêm nghị.
Nó xuất hiện ở đâu liền trấn áp nơi đó.
Dường như nó mang theo một thế giới khổng lồ tới đâu, đổi một địa phương khó lường nào đó.
Toàn bộ ma quật không có tí ánh sáng nào lập tức thay đổi khí tức.
Thế là nguyên lực địa phong thủy hỏa tuôn tán loạn.
Tất cả thần thông thuật pháp đều bị quấy nhiễu.
Triệu Huyền Dương nói thì uy phong thế nhưng việc đầu tiên vẫn là chuẩn bị đào tẩu, phát động sát chiêu chỉ mong ngăn được một chốc lát rồi gọi ra chí bảo chạy trốn, muốn rời khỏi nơi đây.
Có thể nói, mỗi một động tác đều rất quen thuộc trôi chảy.
Nhưng Tống Uyển Khê đã tới.
Đối mặt với chín đạo kiếm khí thần long kinh khủng kia, nàng chỉ khẽ nâng hai tay một cái đã nắm chặt cả chín trong tay, bóp thành hình con giun, rồi nhẹ nhàng siết nát!
Khi tay nàng đưa ra, chân nàng cũng dậm xuống.
Khương Vọng nhìn rất rõ ràng, khi nàng hạ bước chân xuống, thì đã đứng trước mặt cửa bát quái màu vàng kim này.
Vừa lúc này, tay nàng đã bóp nát kiếm khí thần long.
Nàng thoải mái rủ tay trái, chỉ giơ tay phải.
Bàn tay mỹ lệ như chạm ngọc như một thanh chưởng đao, trắng noãn như tuyết, mịn màng như ngọc.
Chỉ nhẹ nhàng đâm một cái…
Oành!
Giữa không trung, hoa lửa nổ tung, quang diễm bắn đầy trời, tản ra khắp nơi.
Cánh cửa bát quái vàng kim với khí tức cổ xưa này lập tức bị đâm thủng.
Đây chính là bảo vật được truyền lại từ Ngọc Sơn Kinh, lại dễ bị nát đến thế.
Tựa như chênh lệch không thể vượt qua giữa Triệu Huyền Dương ở Thần Lâm cảnh và Khương Vọng ở Nội Phủ cảnh, giữa Thần Lâm đến Động Chân cũng có lạch trời!
Pháp khí mạnh hơn nằm trong tay Triệu Huyền Dương Thần Lâm cảnh cũng không thể chống nổi Tống Uyển Khê có sức mạnh Chân Ma.
Thuật pháp bị phá, pháp khí bị hủy, Triệu Huyền Dương lại phun máu tươi một lần nữa!
Nhưng lần này là máu màu vàng kim.
Cơn mưa vàng kim rơi trong ma quật thượng cổ.
Trong cơn mưa vàng óng, Tống Uyển Khê lại càng xinh đẹp động lòng người. Thật khó tin, nàng lại cùng một tộc với đám âm ma tà ác dơ bẩn kia.
Triệu Huyền Dương mượn tổn thương phun ra mưa máu, những giọt mưa vàng kim không hề hòa lẫn với nhau, giọt nào giọt nấy đều có hình bầu dục hoàn mỹ rơi giữa không trung.
Giống y như kim qua tử vậy. Khương Vọng lặng lẽ nghĩ bụng.
“Đây là máu giữa tim của ta, Thần Thượng Huyết.” Triệu Huyền Dương chập ngón tay thành hình kiếm, khí thế ngang nhiên dũng mãnh phi thường: “Ma đầu mau nhận lấy cái chết!”
Từng giọt từng giọt máu vàng óng đột nhiên biến ảo giữa không trung thành một hình dáng cực kỳ phức tạp, lại có cái uy đường đường của đồ án.
Như một bức tinh đồ cổ xưa vậy. Chỉ tiếc, Khương Vọng không nhận ra được nó ứng với thiên khung nơi nào.
Triệu Huyền Dương khổ chiến không ngớt, thổ huyết liên tục, hoàn toàn không phụ cái danh thiên kiêu.
Giọt máu vàng kim kết thành đại trận, lập tức quấy đảo sức mạnh, tụ thế. Một hư ảnh chiến tướng mặc kim giáp bất chợt xuất hiện trên bức tinh đồ kim vũ, chỉ chốc lát đã ngưng thành thực!
Chiến tướng này thân hình cao lớn, kim giáp lấp lánh, thần uy ngời ngời.
Hắn ta vừa ngưng lực đã nhìn sang Tống Uyển Khê, chiến ý ngập trời!
Nhưng gần như vào khoảnh khắc hắn ta vừa mới ngưng thực được, Tống Uyển Khi đã đi tới trước mặt.
Một đôi bàn tay trắng nõn, thậm chí có thể nói là yếu ớt, nhẹ nhàng đụng vào hai cánh tay của chiến tướng này!
Chiến tướng giáp kim lập tức kêu đau thê thảm, dường như hắn ta có linh tính vậy.
Nhưng bất luận hắn ta hiển hóa huyền bí cỡ nào, Triệu Huyền Dương phải trả cái giá lớn bao nhiêu để triệu hoán.
Lúc này, hai cánh tay của hắn ta đã bị Tống Uyển Khê cứng rắn kéo xuống!
Giữa không trung, hai cánh tay bắt đầu băng tán.
Tống Uyển Khê thuận hướng vươn đầu ra đập!
Một tuyệt thế mỹ nhân, dùng cái đầu xinh đẹp không có gì bảo vệ của mình nện đầu của một chiến tướng đội nón trụ hoàng kim, dùng cái trán trơn bóng như tuyết của mình đụng vào nón trụ cứng rắn vàng óng kia.
Cảnh tượng gì thế này?
Đây là phong cách chiến đấu hung tàn cỡ nào?
Triệu Huyền Dương không thể kinh ngạc nổi nữa.
Bởi vì vừa mới chạm phải đầu của Tống Uyển Khê, chiến tướng hộ pháp mà y dùng máu trong tim, Thần Thượng Huyết để gọi ra đã tan thành vô số lân tinh li ti.
Cẳn bản là không thể chịu nổi một đòn hoàn chỉnh!
Mà cái trán mỹ lệ của Tống Uyển Khê vẫn trơn bóng hoàn hảo như thế, đến một dấu đỏ cũng không có, càng không thể có chuyện nàng bị thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad