Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1921: Nếu cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?

Chương 1921: Nếu cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
Khương Vọng cố gắng mở to hai mắt, chỉ loáng thoáng thấy khuôn mặt béo đầy phẫn nộ của Trọng Huyền Thắng trong đám người vây xem.
Hắn không kịp giải thích, giương mặt này lập tức vặn vẹo đổi thành khuôn mặt anh vũ của Lý Long Xuyên: “Khương huynh, không ngờ ngươi là loại người này, thực sự ngươi khiến ta quá thất vọng! Giữa ngươi và ta từ nay không còn gì nữa!”
Y lật tay lấy ra một đuôi mũi tên, bẻ gãy ngay trước mặt hắn.
Khương Vọng đau thấu tim! Đau đớn vì không thể lý giải, không được tin tưởng!
Mũi tên gãy rơi xuống, bị một bàn tay bắt được.
Lý Phượng Nghiêu bắt được mũi tên gãy này, không nói nửa lời, quay người rời đi.
Bóng lưng tuyệt mỹ của Lý Phượng Nghiêu bị xé nát, Khương Vô Ưu nhanh chân chạy đến, cầm Phương Thiên Quỷ Thần Kích, mắt tóe sát khí, lạnh như băng mắng: “Khương tặc! Bổn cung đích thân giết ngươi!”
Phương Thiên Quỷ Thần Kích giương lên!
Trong lưỡi kích sáng như tuyết phản chiếu khuôn mặt của Yến Phủ và Trương Ninh.
Mà lúc này, cái trán của Hứa Tượng Càn lại hiện ra trước mặt.
Một tay hắn ta xé ống tay áo: “Cắt bào đoạn nghĩa!”
Hắn ta rút một cái chiếu không biết từ đâu ra, vung kiếm cắt: “Cắt chiếu đoạn nghĩa!”
Lại giựt một chỏm tóc ra, cắt đứt: “Cắt tóc đoạn nghĩa!”
Hắn ta đỏ mặt, nổi giận đùng đùng: “Cái gì cái gì cũng phải đoạn nghĩa. Lão tử ghét ngươi! Ghét ngươi!”
Không phải thế!
Khương Vọng muốn lắc đầu, liều mạng lắc đầu.
Nhưng đầu hắn cũng bị sức mạnh nào đó cố định lại không thể động đậy.
Không thể nói, không thể động.
Hắn đau khổ, cháy bỏng, phẫn nộ, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Nhìn tất cả những người quen biết chuyển qua trước mặt như đèn kéo quân.
Tử Thư, Tả Quang Thù, Lữ Tông Kiêu, Trịnh Thương Minh…
“Tam ca, tam ca.” Triệu Nhữ Thành nhắm đôi mắt hoa đào thở dài nói: “Sao ngươi có thể làm ra chuyện ngu xuẩn này?”
Đỗ Dã Hổ nổi giận dựng râu, trừng mắt muốn rách mí mắng: “Người ma không thể ở chung, Khương Vọng ngươi là cái đồ hỗn trướng! Ta sẽ giết ngươi trước rồi tự sát!”
Diệp Thanh Vũ rũ mi nói: “Từ nay về sau Lăng Tiêu Các không chào đón ngươi…”
Khương Vọng chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả, cắn răng kiên nhẫn.
Hắn oán hận. Quá hận. Quá khổ!
Nhưng không tin đây là kết cục!
Chẳng lẽ thiên địa không công bằng, chẳng lẽ trắng đen giờ điên đảo?
Chẳng lẽ tất cả đều do Cảnh quốc nói?
Hắn không tin. Hắn trợn to mắt nhìn mọi thứ!
Cho tới khi một âm thanh trẻ thơ non nớt vang lên bên tai.
“Ca ca, gian tế Ma tộc là gì ạ?”
Dường như trong lòng hắn có thứ gì đó…
Vỡ vụn.
Cuối cùng, hắn sụp đổ.
Hắn nhắm chặt mắt lai, không còn dám nhìn, không còn dám đối mặt.
Làm sao hắn có thể đối mặt?
Lúc này…
“Ngươi hối hận không? Nếu cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”
Giọng nói tự dưới đáy lòng lại hỏi.
Ta... Hối hận sao?
Khương Vọng tự hỏi.
Khi hắn mở mắt, hắn phát hiện hắn đang ở trong một tòa tửu lâu quen thuộc.
Quen thuộc là bởi, hắn mới rời khỏi nơi này.
Chính là tửu lâu mà hắn bị bắt ở Trung Sơn quốc.
Phía trước hắn là Triệu Huyền Dương ôm kiếm gỗ trong ngực, phía sau hắn là tiểu nhị và thực khách chen chúc nhau trong góc tửu lâu.
Hắn đang phải đối mặt với tình thế nguy hiểm, mà những người đó, còn đang bàn luận xôn xao.
“Con mẹ nó, gian tế Ma tộc tại sao lại có thể xuất hiện ở đây!”
“Không phải sợ, Triệu Huyền Dương tới rồi, cẩu tặc kia hôm nay không thoát được!”
“Nhìn hắn chết như thế nào!”
“Ngươi nói nhỏ thôi, đây cũng là gian tế Ma tộc, không có chuyện xấu nào không làm, lỡ hắn kéo ngươi làm đệm lưng thì sao!”
“Người tốt không làm, lại đi làm chó săn cho Ma tộc, đúng là đáng chết!”

Những… âm thanh thì thầm kia, đối với Khương Vọng đang ở trạng thái Thanh Vân Tiên mà nói, vô cùng rõ ràng. Mỗi một chữ, mỗi một sự căm hận… đều lọt vào tai vô cùng rõ ràng.
Lúc này, hắn đối mặt với Triệu Huyền Dương, cảm nhận được áp lực của cái chết. Lúc này, hắn nghe thấy những lời thầm thì này, cảm nhận được ý nghĩ thù địch của những người xa lạ này đối với hắn.
Giống như đang bị giam trong phòng tối, chịu đựng tiếng ruồi nhặng vo ve bên tai.
Không gì dằn vặt hơn như này!
Cũng không ai biết rằng, hắn phải dùng bao nhiêu ý chí mới có thể duy trì sự bình tĩnh của mình!
“Bọn họ đều cảm thấy ngươi là ma!” Giọng nói từ đáy lòng kia hỏi: “Đừng ngại nói cho bọn cúng biết, ma thì phải làm cái gì!”
Ma thì phải làm cái gì?
Dùng tính mạng của những người này để uy hiếp, ép Triệu Huyền Dương lộ ra sơ hở, vì mình mà giãy dụa tạo ra cơ hội trốn thoát. Như vậy thì sẽ không cần bị áp tải đến Ngọc Kinh sơn, sẽ không bị công thẩm như gian tế Ma tộc, mọi chuyện đều có thể cứu vãn!
Ta… hối hận sao?
Khương Vọng lại một lần nữa tự hỏi.

..
Ma nên… làm gì?
“Khương Vọng? Khương Vọng?”
Lúc Khương Vọng lần nữa mở mắt, nhìn thấy, là gương mặt cực kỳ nghiêm túc của Đổng A.
Lúc này, trong ánh mắt nhìn hắn của ông ta, có một chút ân cần: “Ngươi sao vậy, không thoải mái sao?”
Đây là ở đạo viện thành Phong Lâm, trong phòng Đổng A.
Thời gian là… trước lúc thành Phong Lâm bị hủy diệt một chút.
Mà hắn vừa mới hồi báo toàn bộ động tĩnh của Bạch Cốt Đạo cho Đổng A, hắn nghi ngờ Bạch Cốt Đạo trong mấy ngày sắp tới sẽ có động tác lớn ở thành Phong Lâm, mà hắn vẫn còn bị nhận định là Bạch Cốt Đạo tử.
“Được rồi. Ngươi trở về đi.”
“Để ta xử lý.”
“Bên phía Ngụy Khứ Tật, ta sẽ tự mình nói.”
“Nỗ lực tu hành, chăm sóc tốt muội muội của ngươi.”
“… Ít đến phiền ta.”
Hắn bỏ qua nguy cơ bị Đổng A một chưởng đánh chết, thẳng thắn thành khẩn nói hết mọi chuyện cho ông ta, chỉ vì muốn tranh thủ một cơ hội cho thành Phong Lâm. Mà Đổng A, trả lời hắn như vậy.
Đương nhiên hiện tại hắn đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
“Không có, không có gì.” Khương Vọng miễn cưỡng nói.
“Trong khoảng thời gian này khổ cho ngươi rồi.” Đổng A thuận miệng nói: “Trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Được.” Khương Vọng khách sáo đứng dậy, hành lễ, sau đó đi ra ngoài.
Hắn tận lực khiến chính mình bình tĩnh một chút… nhưng làm sao có thể bình tĩnh được?
Người ngồi xếp bằng sau lưng hắn này…
Là sư trưởng mà hắn đã từng toàn tâm toàn ý tin tưởng, là phó tướng Trang quốc mà sau này bị hắn tự tay giết chết!
“Ngươi thật sự không có chuyện gì chứ?” Giọng nói Đổng A vang lên phía sau.
“Có lẽ là quá mệt mỏi…” Khương Vọng dừng một chút: “Nghỉ ngơi một đêm là được rồi.”
“Đi đi, ngươi về trước đi. Chút nữa ta sẽ sai người đưa cho ngươi hai thanh thuốc an thần.”
“Đa ta… Đổng sư.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad