Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

1234 Chương 3932

1234 Chương 39321234 Chương 3932
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Có Khánh Vương đích thân dẫn đường, Hỏa Từ mở rộng cửa chào đón.
Vu Chúc tân nhiệm cũng như Khánh Hỏa Kỳ Minh năm xưa, tóc xõa dài, đeo mặt nạ tạo hình khoa trương, dây đeo màu đỏ rũ xuống bên tai, như hai dòng lửa.
Thái độ không thể nói thân mật hay xa cách, tóm lại là nghe lệnh mà làm, quy củ khuôn phép.
“Hiện tại đã sưu tầm được tất cả bao nhiêu trang của Sáng Thế Chi Thư?”
Trong Hỏa Từ nguy nga tráng lệ vượt xa lúc trước, Khương Vọng đi thẳng vào vấn đề. Chúc Vu mới tên là Khánh Hỏa Quan Văn, giọng không mấy trẻ tuổi: “Hết thảy bảy trang”
“Ít như vậy?”
“Hỏa Từ của Khánh Hỏa Bộ vốn có hai trang Sáng Thế Chi Thư, sau khi giành được vương quyền đã sưu tầm được rất nhiều trang Sáng Thế Chỉ Thư, nhưng phần lớn đều là bản sao, chỉ có năm trang có nội dung mới.”
“Có tiện cho ta xem không?” Khương Vọng hỏi.
Vu Chúc nhìn Khánh Vương, Khánh Vương cao giọng nói: “Lâm Xuyên tiên sinh là đại ân nhân của Khánh Hỏa Bộ, Khánh Hỏa Bộ không có bí mật gì với hắn. Hắn muốn xem cái øì thì cho hắn xem!”
Vu Chúc lập tức dẫn đường, Khương Vọng và Khánh Vương sóng vai cùng đi tới phòng sách.
Hỏa Từ rộng lớn trống trải, thường ngoài Vu Chúc thì không có người nào khác tới đây. Tiếng bước chân của ba người vô cùng rõ ràng. Âm thanh ngân vang vô hạn, trong thế giới của thính giác, mang tới tin tức cho Khương Vọng.
Tầng hầm, lầu các, ngăn bí mật...
Hỏa Từ không giống những nơi khác.
Vách tường, gạch nền, khắp nơi đều là hỏa thú hình thù kỷ quái muôn màu muôn vẻ. Lần đầu tiên Khương Vọng tới đây còn chưa có kiến thức gì. Hiện tại hắn có thể loáng thoáng nhìn ra một chút đầu mối, những hỏa thú hình thù kỳ quái này... giống như âm ma tại Biên Hoang, lại tựa như cảnh tượng kinh khủng về mầm họa nào đó.
Hắn lại nhớ tới trước đây từng thảo luận về Phù Lục với Giám chính Khâm Thiên Giám Nguyễn Tù. Lúc ấy Nguyễn Tu nói thế giới Phù Lục tựa như một thế giới phần mộ, còn để lại một đồng xu, bảo Khương Vọng nếu có cơ hội tới nơi đó lần nữa thì có thể liên hệ với hắn ta.
Chẳng lẽ lúc ấy tông sư chiêm tỉnh Nguyễn Tu đã tính được hắn sẽ có một ngày trở lại Phù Lục?
Đáng tiếc sau đó đồng xu kia đã vỡ nát trong trận chiến giữa hắn và Trương Lâm Xuyên, không biết có phải Nguyễn Tù lo lắng ngày ngày bị hắn gọi đi hỗ trợ việc này việc kia hay không, sau đó không sửa lại nữa...
Nếu không hiện tại hắn nhất định phải xoa đồng xu đó đến mức bốc khói mới thôi. Nếu Nguyễn Tu đến đây thì Ngao Quy chỉ còn là cái tên.
Trong lúc suy nghĩ, ba người đã đi đến trước một gian thạch thất.
Rất nhiển nhiên, Khánh Vương cũng không quen thuộc với nơi này lắm, dọc đường vẫn luôn nhìn ngang ngó dọc. Trước cửa đá nặng nề, Vu Chúc một tay cầm mai rùa, một tay nắm sừng trâu, tay trái đặt lên trên tay phải, chân mở rộng, nhảy một điệu múa hoang đường cổ xưa.
Đèn đuốc chập chờn.
Cái bóng xieu vẹo øiương nanh múa vuốt trên tường đá, nương theo tiếng ngâm xướng tram thấp khàn khàn không hiểu nghĩa, có cảm giác quỷ dị kỳ bí.
Có một sức mạnh bí ẩn nào đó đang rục rịch.
Khánh Vương im miệng không nói, Khương Vọng bất động tựa núi.
Cửa đá từ từ mổ ra...
Không phải phòng sách như trong tưởng tượng của Khương Vọng, thậm chí “sách” ở đây cũng khác xa tưởng tượng của hắn.
Dây leo phát ra ánh sáng diễm lệ chiếu xuống, thạch thất sáng như ban ngày. Thạch thất rộng rãi trống trải, đứng đủ loại bệ đá hình thú dày đặc. Trên bệ hình vuông có khắc đồ đằng xua đuổi côn trùng và hơi ấm. Giữa bệ và giá đỡ bằng đá hoặc là rắn cuộn ngóc đầu, hoắc là sừng hươu vểnh cao.
Phần lớn bệ đá đều bỏ trống, chỉ có một số bệ đá đặt một vài phiến đất sét dài khoảng hai thước.
Sáng Thế Chi Thư của thế giới Phù Lục vốn là chữ được khắc trên phiến đất!
Cũng rất phù hợp với phong cách cổ xưa của thân thoại sáng thế.
Ngôn ngữ của Phù Lục cũng như ngôn ngữ của Cảnh quốc, rất gần với ngôn ngữ Đạo ngữ. Cho nên bốn năm trước Khương Vọng còn là Đằng Long cảnh cũng không ngại tới đây giao lưu.
Hiện tại hắn đã là Thần Lâm, càng có thể đi tới bất cứ nơi nào trong chư thiên vạn giới, đi tới đầu cũng có thể giao lưu thoải mái. Bởi vì hắn đã nói được Đạo ngữ, viết được Đạo ngữ, có thể giảng Đạo ở khắp vạn giới. Nhưng chữ viết trên những phiến đất này thì khác, xiêu vẹo quái dị, như nòng nọc bơi lội. Bản thân chúng lại không có thần ý, không giấu đạo vận, không cách nào tìm ý để mà hiểu.
Khương Vọng nhìn về phía Vu Chúc.
Vu Chúc giải thích: “Đây là thần văn sáng thế, chỉ có Vu Chúc trí tuệ sâu rộng mới có thể hiểu được ý nghĩa của nó một cách chính xác”
Khương Vọng cúi đầu hành lễ: “Làm phiền các hạ”
Khánh Vương ở bên cạnh thúc giục: “Mau đọc cho Lâm Xuyên tiên sinh nghe”
Đây là bệ đá đầu tiên sau khi vào cửa, chữ trên phiến đất không nhiều. Vu Chúc chậm rãi đọc: “Tây Bắc có thần nhân, khuyết tại thanh thiên”
Khương Vọng nhíu mày: “Giải thích thế nào?”
Có vài câu, đặt vào hoàn cách khác biệt thì ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác biệt. Hắn chưa từng đọc Sáng Thế Chi Thư, không thể hiểu một cách qua loa.
Vu Chúc nói: “Liên quan tới phiến đá này, có hai quan điểm. Quan điểm thứ nhất nói phía Tây Bắc của Phù Lục có một thần nhân, đánh ra một lỗ hổng trên trời xanh. Quan điểm thứ hai nói, hướng Tây Bắc của Phù Lục có một thần nhân, thông qua cánh cửa trên bầu trời, giáng lâm xuống thế giới này. Phần lớn chúng ta tin theo quan điểm thứ nhất, thần nhân khuyết tại thanh thiên kia chính là thủy tổ của Duệ Kim bộ, Duệ Kim Ngu Phượng. Trước khi trang Sáng Thế Chi Thư này được phát hiện và đọc hiểu, Duệ Kim bộ đã có truyền thuyết kể rằng thủy tổ Duệ Kim Ngu Phượng nhiều lần phá trời mà đi, biến mất trong vũ trụ rồi quay trở lại. Lỗ hổng trên bầu trời chính là con đường mà ông ấy rời đi”
Khuyết tại thanh thiên, biến mất trong vũ trụ xa xôi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad