Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1044: Vấn Tâm Kiếp

Chương 1044: Vấn Tâm Kiếp
Quay đầu nhìn lại tất cả những gì từng trải qua, điều làm Khương Vọng hối hận, làm Khương Vọng áy náy là cái gì?
Là lúc trước ở thành vực Phong Lâm, hắn vốn đã biết trước nguy hiểm, lại nhẹ đạ tin tưởng Đổng A. Kết quả lúc bi kịch xảy ra, trừ An An và Tống Thanh Chỉ ra thì hắn không thể cứu được người nào cả.
Huynh đệ sinh tử, lão sư cùng trường, hàng xóm láng giềng, thân hữu hương nhân của hắn... Toàn bộ đã trầm luân.
Cảm giác hối hận và thống khổ này luôn gặm nhấm trái tim hắn vào mọi thời khắc.
"Vì sao huynh không làm?"
Trong bóng tối vô tận, có một gương mặt dần dần hiện rõ ra.
Khuôn mặt vốn dĩ tuấn mỹ kia đã bị vũ khí sắc nhọn cắt đến tan tác rơi rớt, dữ tợn đáng sợ.
Nhưng Khương Vọng vẫn dễ dàng nhận ra được, đó là Triệu Nhữ Thành.
PT Khương Vọng vươn tay, muốn chạm vào hắn ta, rồi lại không đám.
Hắn chỉ ngập ngừng, ấp úng: "Ta... Ta..."
Hắn không có cách nào giải thích.
Hắn tìm không thấy, cũng không thể tìm ra cái cớ gì cho mình cả.
Đây là đau xót vĩnh viễn đi theo hắn!
"Vì sao đệ không làm?"
Trong ngàn ngàn vạn vạn âm thanh, Khương Vọng vẫn nghe ra được tiếng nói của Lăng Hà.
Giọng nói của y dày rộng, trầm ổn, cho dù là đang chất vấn, nhưng vẫn mang theo bao dung, mang theo thân cận. Cứ như đang nói, "Tiểu Vọng, không sao đâu, ta không trách đệ".
Cũng vì hiểu Lăng Hà nhất định sẽ khoan dung, mới làm Khương Vọng lập tức hỏng mất.
Hắn quỳ rạp xuống đất, thống khổ mà ôm đầu: "Thật xin lỗi... Là ta ngu xuẩn và ấu trĩ, hại các người!"
Trong bóng tối, loáng thoáng có u ảnh đang thoáng động, đang tới gần, càng ngày càng gần...
Khương Vọng quỳ rạp xuống trung tâm hắc ám, bị hắc ám bao vây, giống như cũng sắp sửa dung nhập vào màn đêm này.
"Ca Hắn nghe thấy một giọng trẻ con như chuông bạc.
"Ca! Ca ca không cần ta sao?"
Khương Vọng đột nhiên đứng phắt lên, trợn đôi mắt đang rơi lệ lên: "An An, An An!"
Tất cả những tiếng chất vấn đã tan đi.
Một ngàn cái, một vạn cái, mấy chục vạn âm thanh, đều biến mất.
Trong bóng tối vô tận, hắn cũng không nhìn thấy cái gì, cũng không nghe thấy cái gì.
Nhưng hắn trầm mặc.
Trầm mặc giằng co một lúc thật lâu.
Hắn vươn tay lên, trong bóng đêm, hắn lau đi nước mắt của mình.
"Lăng Hà ngô huynh, Nhữ Thành ngô đệ, A Trạm ngô hữu, Tiêu Sư ngô trưởng, thân bằng chí ái, đồng môn láng giềng của ta. Đối với các người, ta tự vấn tâm cảm thấy hổ thẹn."
Hắn nói: "Nhân thế ta đang bước, như nằm trong khổ hải."
"Nhưng ta vẫn phải đi tiếp, không chỉ phải chiếu cố An An, còn phải mang theo tất cả các ngươi mà đi tiếp."
Giọng nói của hắn thật bình tĩnh, thật kiên định.
"Ta sẽ gánh vác tất cả bi thương, ta sẽ gánh vác tất cả thống khổ.
Ta sẽ báo thù hận của các ngươi, ta sẽ hoàn thành mộng tưởng của các ngươi."
U ảnh sâu bên trong hắc ám im hơi lặng tiếng mà tản ra.
Phanh! Phanh! Phanh!
Trong bóng đêm bỗng vang lên tiếng tim đập, tiếng tim đập như nổi trống.
Khương Vọng cảm giác được, trái tìm mình như đang bành trướng, đang nổi trống, đang hò hét, giống như muốn nổ tung!
Muốn kéo theo toàn bộ thân thể cùng nhau nổ thành tro bụi.
Mà hắn nghe được, trong tiếng tim đập kia, có một âm thanh không nhận rõ là nam nữ mà cũng không có bất cứ cảm xúc gì đang hỏi - "Đối mặt với trân bảo, ngươi có từng xuất hiện tham dục hay chưa?"
"Đối mặt với sắc đẹp, ngươi có từng sinh ra dâm niệm hay chưa?"
"Ngươi có từng làm xằng động sát niệm hay chưa? Từng nghĩ tới phá hư cái tốt đẹp hay chưa?"
"Ngươi có từng vọng tưởng quyền lực hay chưa?"
"Ngươi có từng ghen ghét người khác hay chưa?"
Mấy vấn đề này đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong nội tâm. Cứ như muốn lôi kéo tất cả mặt hắc ám ra từ sâu nhất bên trong bóng đêm. Bắt người ta đối mặt, ép người ta sám hối.
Giọng nói kia nói: "Hắc ám sâu nhất, là đối mặt với tâm của mình.
Dơ bẩn ác độc sâu trong nội tâm sinh linh càng thâm trầm hơn bóng đêm vĩnh cửu của vũ trụ."
"Ngươi thấy được không? Ngươi đối mặt như thế nào? Ngươi lựa chọn như thế nào?"
Không biết từ khi nào, Khương Vọng đã khoanh chân mà ngồi.
Hắn ngồi một mình trong bóng đêm vĩnh hằng, ngũ tâm dâng lên trời cao.
Hắn thật sự thấy được sâu trong nội tâm, thật sự thừa nhận mình cũng từng có ác niệm.
Nhưng đối mặt với vấn đề cuối cùng này, hắn chỉ nói bốn chữ.
Hắn nói...
"Nhất niệm hoa khai"
Thiên đường địa ngục, ngay ở một ý niệm.
Dục vọng của con người vốn không phân chia thiện ác, nhưng cần phải có quy tắc, phải có thước đo, phải có mức độ.
Phóng túng dục vọng thường sẽ dẫn tới hậu quả xấu.
Ví dụ như đói khát.
Đói khát sẽ thúc đẩy bản năng khiến người ta ăn uống, có người chọn cách cướp đoạt đồ ăn của người khác, có người chọn cách lừa bịp nhằm ngồi mát ăn bát vàng, cũng có người quyết định tự mình lao động.
Đói khát không có tính ác, đoạt lấy mới là hành dộng ác. Mà đốt rẫy gieo hạt, lại là chính con đường hiển nhiên mà đói khát diễn sinh ra.
Nhân sinh có được cả hai tính Thần Ma, bản năng hướng tới tốt đẹp, nhưng đồng thời cũng có dục vọng phá hủy.
Một ý niệm sai lầm sẽ khiến thiện ác đổi thay, Thần Ma dời vị.
Cho nên cần có một cái lồng sắt để giam cầm dục vọng, không có ngoại lệ nào khác.
Thuần hóa dục vọng, chính là quá trình tu tâm.
Cái này gọi là định tâm viên, thuyên ý mã, hàng long phục hổ tọa không sơn.
Đạo môn thanh tâm, Nho môn quy lễ, Phật môn giữ giới, Pháp gia chế luật, Binh gia định lệnh... Bản chất đều là đang chế tạo cái lồng đạo đức, cầm tù "Ác ngã".
Khương Vọng nhận thức rõ bản thân, cũng không kiêng dè dục vọng.
Hắn thừa nhận từng có thời khắc sinh ra ác niệm, nhưng cuối cùng cũng bị đạo đức và nhân cách trói buộc.
Hắn từng chứng kiến nơi hắc ám của thế giới này, biết rõ nhân tính phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn có thể thản nhiên nói ra "Nhất niệm hoa khai".
Vì thế trong bóng đêm như vô tận này thật sự có hoa tươi nở rộ.
Trăm hoa nở rộ một đường, hắc ám không ngừng lùi lại.
Đây là mùa xuân đầu tiên sau khi bóng tối vĩnh hằng kết thúc.
Trăm hoa đua nở, hắc ám bị ngăn chặn ở chân trời.
Vì thế giọng nói quen thuộc kia vang lên.
"Vấn Tâm Kiếp tiêu."
"Sương gởi cô xuân."
Sau màn đêm vĩnh hằng vẫn có mùa xuân, nhưng khi đó tuổi xuân đã tàn, cỏ xuân nảy nở thì sương giá cũng xuất hiện?
Một chút nghi ngờ chợt lóe mà qua.
Khương Vọng sửng sốt một hồi, sau đó mới hoảng hốt hiểu được, hắn vừa vượt qua Vấn Tâm Kiếp.
Kiếp này khác biệt hoàn toàn với hai kiếp nạn trước, đường như nó không có uy hiếp thực chất gì, nhưng lại càng đáng sợ hơn.
Nó bất tri bất giác xuất hiện, rõ ràng là Khương Vọng chủ động vào kiếp, nhưng trong lúc ở Vấn Tâm Kiếp, hắn lại không hề có cảm giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad