Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3088 - Mưa gió nhân sinh làm gãy cành (3)








Chương 3088 - Mưa gió nhân sinh làm gãy cành (3)



Chương 3088 - Mưa gió nhân sinh làm gãy cành (3)




Chương 3088: Mưa gió nhân sinh làm gãy cành (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Được." Trọng Huyền Thắng nghiêng đầu, cười nhìn hắn ta một cái: "Nhất Khôn huynh đệ tạm dừng bước."
Lôi Nhất Khôn vẫn mang theo nụ cười dừng bước lại: "Ta ở ngay bên ngoài chờ, có gì phân phó, mời nói với ta."
Lôi Chiêm Càn vẫn trầm mặc dẫn đường ở phía trước, giống như không hề có chút cảm giác nào với những việc này, hoặc là nói, hoàn toàn không quan tâm.
Đi vào phủ, xuyên qua nguyệt môn, đạp lên con đường mòn đá vụn.
Khương Vọng đi bên cạnh Lôi Chiêm Càn, thuận miệng nói: "Với tính cách trước kia của Lôi huynh, ắt hẳn là đã ra tay cho hắn ta mấy đấm."
"Trước kia à..." Lôi Chiêm Càn vững bước đi tới, thanh âm rất bình tĩnh: "Ta nhìn không thấy tương lai, cũng không nhớ nổi trước kia."
"Trước kia cũng không có gì không tốt, ai cũng có lúc tuổi trẻ khí thịnh." Khương Vọng nói.
"Có lẽ là không có cái gì không tốt nhưng đã không còn phù hợp nữa. Thực lực thế nào đi với tính tình thế nấy, ngài nói đúng không?" Lôi Chiêm Càn quay người lại, nghiêm túc khom người với Khương Vọng: "Trước kia là do Chiêm Càn quá trương dương, quá tự cho là đúng, mặc dù Võ An Hầu rộng lượng nhưng ta vẫn muốn nói lời xin lỗi với ngài."
Khương Vọng lập tức đỡ hắn ta dậy: "Những chuyện xưa kia đã sớm xóa đi rồi, Lôi huynh làm gì vậy? Lần này ta đến cũng không phải là vì hưng sư vấn tội."
Lôi Chiêm Càn ngơ ngác một chút, mới khàn giọng nói: "Thứ lỗi, hiện giờ Lôi gia quả thực không thể trêu vào ngài. Là ta thần hồn nát thần tính, cũng tại ta vô năng."
Thế sự lại có thể thay đổi một người đến triệt để như vậy.
Dù rằng về sau không tiếp xúc với Lôi Chiêm Càn nhưng chỉ bằng mấy câu nói bây giờ, thì cũng có thể nhìn thấy được những gì hắn ta và Lôi gia phải trải qua kể từ khi Khương Vô Khí chết đi.
Phong mang của hắn ta bị đánh nát, nhuệ khí bị mài mòn.
Ban đầu, lúc ở bí cảnh Thất Tinh Cốc, một chiêu Long Xà Khởi Lục chủ động tiến công tất cả mọi người, hoàn toàn không cố kỵ thân phận của bầy kỳ người nào. Trong đó có Lý Phượng Nghiêu thậm chí còn có Khương Vô Tà!
Bây giờ eo này lại cong, đầu lại cúi thấp như vậy.
Lúc trước vô tri không sợ, bây giờ lại sợ bóng sợ gió.
Cây đại thụ này Trường Sinh Cung này vừa gãy, Lôi thị thân là mẫu tộc của Khương Vô Khí là con khỉ duy nhất không thể chạy đi.
Khương Vọng không biết nên nói gì.
Trọng Huyền Thắng mở miệng: "Vừa rồi trên dường tới đây, ta cùng Võ An Hầu còn đang lo lắng cho tương lai của Lôi gia. Bây giờ, thấy Lôi huynh thoát thai hoán cốt, ổn trọng như thế liền biết là chúng ta lo thừa rồi."
Lôi Chiêm Càn cười khổ một tiếng: "Chỉ là vật đổi sao dời, đối diện mưa gió dần biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng... Sao xứng với sự khen ngợi của Hầu gia?"
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến một tiểu viện thanh tĩnh.
Lôi Chiêm Càn phất phất tay cho đám hạ nhân lui ra, mời ba người ngồi xuống bàn đá trong viện.
Đợi đến khi ba người Khương Vọng ngồi xong, hắn ta vẫn đứng đấy, lên tiếng hỏi: "Không biết hôm nay hai vị đến thăm là vì chuyện gì? Nếu Lôi mỗ có thể làm thì xin vui lòng chỉ giáo."
Lôi Chiêm Càn liền ngồi nửa mông.
Trọng Huyền Thắng chỉ vào Thập Tứ nói: "Đây là thê tử của ta."
Lúc này Lôi Chiêm Càn mới nghiêm túc nhìn về phía Thập Tứ, thi lễ: "Tham kiến Bác Vọng Hầu phu nhân."
"Lúc trước ngươi đã từng gặp nàng chưa?" Trọng Huyền Thắng thản nhiên hỏi.
Lôi Chiêm Càn lộ ra biểu tình "quả nhiên là thế", thở dài một tiếng: "Đã gặp qua."
Hắn ta lại đứng dậy, xoay người thi lễ: "Ta cả gan hỏi, hôm nay hai vị Hầu gia đến nhà là vì Lâm Hữu Tà Lâm Bộ đầu mà dến?"
Khương Vọng nghiêm túc nhìn Lôi Chiêm Càn.
Lúc này hắn ta đứng ở nơi đó, hơi khom người, tóc bới cao, biểu tình trên mặt tràn đầy đắng chát.
"Ngươi quả thực biết về chuyện của Lâm Hữu Tà?" Khương Vọng hỏi.
"Gần đây, quận Lộc Sương có mấy nhóm bổ đầu Thanh Bài đến, điều tra trong ngoài nhiều lần nên đương nhiên ta cũng biết." Lôi Chiêm Càn giải thích nói: "Hôm nay nhìn thấy Bác Vọng Hầu phu nhân, ta liền biết, hai vị Hầu gia đến đây nhất định là vì chuyện của Lâm Bộ đầu..."
Hắn ta vô cùng bất đắc dĩ: "Nhưng ta quả thực cũng không biết Lâm Bộ đầu đã xảy ra chuyện gì, hiện giờ đang ở đâu."
"Lôi huynh, ngươi là một người thông minh." Trọng Huyền Thắng chậm rãi nói: "Nhưng lời này ta nghe quả thực chưa rõ, ngươi không ngại thì cứ ngồi xuống, chậm rãi giải thích."
Lôi Chiêm Càn lại nửa ngồi xuống, cẩn thận nói: "Lúc ta gặp được Bác Vọng Hầu phu nhân là vào ngày 1 tháng 5. Sau đó, ta nghe nói Lâm Bộ đầu cũng mất tích vào ngày hôm đó, mà cũng ở ngay phiến rừng kia... Lại thêm việc Đô Thành Tuần Kiểm Phủ tra xét nhiều ngày như vậy vẫn không có kết quả, ta nghĩ, có lẽ Võ An Hầu sẽ đến nhà."
Trọng Huyền Thắng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ta tiếp tục.
Lôi Chiêm Càn lại nói: "Phiến rừng già mà Bác Vọng Hầu phu nhân đến kia, có tên là Dã Nhân Lâm, người ở quận Lộc Sương rất ít khi đến đó. Có điều, Dã Nhân Lâm là nơi nấm Thu Lam sinh trưởng, cho nên hàng năm Lôi gia chúng ta đều sẽ phái người đến mấy lần... À, nấm Thu Lam là một trong những nguyên vật liệu sản xuất rượu Lộc Minh."
"Rượu Lộc Minh rất quý giá cho nên nấm Thu Lam cũng có giá trị không nhỏ..."
Trọng Huyền Thắng lên tiếng hỏi: "Nhưng hẳn là cũng không đến mức ngươi phải đi hái chứ?"
"Đương nhiên, những chuyện này, bình thường chưa đến phiên ta phải quản." Lôi Chiêm Càn đáp: "Có điều, lúc đó, bên trong Dã Nhân Lâm xuất hiện Yêm Si, mấy đội hái nấm của Lôi gia chúng ta đều mất tích trong núi..."
Hắn ta có chút đắng chát nói tiếp: "Thực không dám giấu giếm, từ sau khi Thập Nhất hoàng tử xảy ra chuyện, cung phụng của Lôi gia cũng rời đi hơn phân nửa. Rượu Lộc Minh lại là sinh ý độc môn mà Lôi gia còn có thể nắm giữ, bây giờ, gần như là sản nghiệp trụ cột của gia tộc... Ta không thể làm gì khác hơn là tự mình đi một chuyến."
"Ngày đó, lúc gặp được Bác Vọng Hầu phu nhân trong Dã Nhân Lâm, ta cũng rất bất ngờ. Nhưng nghĩ đến việc chưa từng giao tập nên cũng không nói gì mà rời đi."
Trong "Dị Thú Chí" của Tề quốc có ghi: "Bất Lão Tuyền có ác cự nhân tên là Yêm Si. Là một con vượn mặt người, tám tay, toàn thân phủ lông xám, ba ngón chân có màng. Lúc tức giận thì cười to như tiếng người, miệng nuốt ánh sáng, ăn xương mà cười. Người gặp phải, suy nhược mà chết.
Bất Lão Tuyền là một nơi thần thoại, đã lâu không cần đề cập tới, còn Yêm Si này thì quả thực được ghi lại trong tuyển tập các dị thú hung ác.
Sau khi Trọng Huyền Thắng nghe xong, chỉ nói: "Nói đến, ta lại không hiểu, vì sao Dã Nhân Lâm ở quận Lộc Sương này lại được gọi là Dã Nhân Lâm? Chẳng lẽ bây giờ còn có dã nhân lẩn trốn trong đó?"






Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad