Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3199 - Bạch giáp điểm tuyết hồng, kiếm khí kết tuệ vĩ (2)



Chương 3199 - Bạch giáp điểm tuyết hồng, kiếm khí kết tuệ vĩ (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Đây là một thế giới hỗn độn vô cùng rộng lớn, gần sát hiện thế, tại thời đại Viễn Cổ, nó có tên là "Thiên Ngục". Yêu tộc đã từng quăng những sinh linh phạm trọng tội vào Thiên Ngục, khiến bọn họ tiêu mất trong hỗn độn."
"Sinh linh ở Thời đại Viễn Cổ chỉ cần nghe đến cái tên Thiên Ngục liền kinh hồn táng đảm."
"Trong trận đại chiến sau cùng kia, chủ lực của Yêu tộc bị cưỡng ép xua đuổi đến bên trong thế giới hỗn độn này, bọn chúng vốn nên tiêu vong trong hỗn độn như vậy, dùng cái này để rửa sạch tội nghiệt mà bọn chúng đã phạm phải trong thời đại Viễn Cổ."
"Tiên hiền đã dùng vĩ lực tuyệt đại, triệt để phong tỏa Thiên Ngục, muốn mượn nhờ sức mạnh của thời gian xóa bỏ những cường giả khó mà ma diệt kia của Yêu tộc. Hỗn độn sẽ tan rã mọi tồn tại trong thời gian dài dằng dặc."
"Nhưng trong quãng thời gian Thiên Ngục bị phong tỏa. Yêu Hoàng Viễn cổ đã hi sinh bản thân mình, huyết tế nhất mạch thân tộc, vận dụng vô thượng thần thông, mang thân, hồn, ý, mệnh đi luyện hóa, luyện ra 108 viên Yêu Mệnh bảo châu.
108 viên Yêu Mệnh bảo châu này ổn định Địa Phong Thủy Hỏa, tái diễn thiên địa, khai phá thế giới hỗn độn này, thu hoạch được sinh cơ cùng nguyên lực, để lại cho Yêu tộc một nơi thở dốc.
Về sau, bọn chúng lại sáng tạo ra Thiên Yêu Pháp Đàn, dùng từng tòa Thiên Yêu Pháp Đàn, triệt để đốt sáng lên thế giới hỗn độn, hoàn thành việc diễn hóa thế giới, tiếp tục quy tắc sinh tồn của Yêu tộc. Bọn chúng quả thực đã sáng tạo ra kỳ tích sinh mệnh, dựng dục vô số khả năng trong hỗn độn.
Đến khi phong tỏa ở Thiên Ngục biến mất, cũng chính là sơ kỳ của thời đại Thượng Cổ, Yêu tộc phát động phản công vô cùng hung lệ, cũng mấy lần đánh vào hiện thế...
Nhưng cuối cùng đều bị đánh trở về.
Nhân tộc lấy huyết nhục lấp biên cương, tuyệt không để mất đi mọi thứ tổ tiên đã chiến thắng.
Từ đó về sau, Yêu tộc liền lấy thế giới tân sinh này làm cơ sở, lần lượt phản công hiện thế. Vô số cường giả vẫn lạc, trong đó có không ít người vang danh trong vạn cổ, huyết nhục trải dài khắp khe hở của hai thế giới. Chiến hỏa thiêu đốt mấy chục vạn năm, vẫn luôn kéo dài đến trung kỳ của thời đại Thượng Cổ... Mãi đến khi Vạn Yêu Chi Môn được dựng thành."
"Cố sự của tiên hiền, bao la hùng vĩ. Hậu bối hồi tưởng không thể không cảm phục." Khương Vọng có chút cảm khái: "Đoạn lịch sử kia mặc dù xa xôi nhưng bây giờ nghe nói đến vẫn khiến người ta nhiệt huyết bừng bừng. Lúc này, tu sĩ chúng ta có thể làm được gì đây?"
"Chín chữ." Tống Diêu nói: "Tìm pháp đàn, rải yêu cốt, xây thành lớn!"
"Nói đơn giản chính là tìm tới Thiên Yêu Pháp Đàn của Yêu tộc, đánh tan nó, dập tắt nó, sau đó cố gắng trải xương cốt của Yêu tộc lên càng nhiều càng tốt, trên cơ sở này, xây dựng nên thành lớn thuộc về Nhân tộc chúng ta!"
"Ngươi đã từng đi chinh chiến ở Mê Giới thì hẳn biết đến việc diệt Hải sào, tạo phù đảo. Việc này cũng tương tự như thế."
"Một ngày kia, khi cờ xí của Nhân tộc cắm đầy Yêu giới, Yêu tộc liền có thể chính thức tuyên cáo tiêu vong. Ngày đó còn rất xa xôi nhưng đáng để mong chờ."
Tống Diêu chắp tay nhìn phía trước, ánh sáng màu tím nhạt trên đó đã bắt đầy lưu động, đó là điềm báo Vạn Yêu Chi Môn đã mở ra.
Ông ta nói tiếp: "Đương nhiên, cụ thể đến mỗi một quốc gia mà nói. Việc chúng ta cần làm chính là bảo vệ tốt địa bàn của mình, bắt càng nhiều Yêu tộc làm tù binh, chế tạo càng nhiều Khai Mạch Đan, lấy được nhiều tài nguyên hơn cho quốc gia."
"Còn cụ thể đến cá nhân Võ An Hầu ngươi..." Ông ta nhìn qua, nghiêm túc nói: "Xin bảo trọng vì quốc gia!"
Tài nguyên có nhiều hơn nữa cũng không thể đổi lại được một thiên kiêu.
Bởi vì cường giả chân chính, không cách nào dùng tài nguyên xếp thành.
Nhưng vừa lúc, thế giới sau Vạn Yêu Chi Môn lại là một nơi mà không ai có thể đảm bảo an toàn.
Khương Vọng chắp tay với vị Triều nghị đại phu này, trịnh trọng nói: "Khương Vọng thụ giáo."
Sau đó, ấn kiếm xoay người, đi đến nơi Vạn Yêu Chi Môn đã mở ra kia.
Bạch Ngọc Hà theo sát phía sau, tiếp sau đó là vệ đội hai trăm người.
Chỉ hơn hai trăm người nhưng cũng giống như thiên quân vạn mã.
Phía trước sinh tử treo cao.
Tráng sĩ bước đi không quay đầu.
Tấm màn trướng sắc tím kia che giấu mọi thứ đằng sau nó. Bên dưới tòa thành Tế Xuyên dưới lòng đất chẳng nhìn thấy gì. Nhưng khi bước qua màn sáng, thân thể xuyên qua cánh cửa thế giới, thì thứ nhìn thấy trước mắt đã khác rất nhiều!
Đây là một thế giới hung ác, nguyên lực vô cùng táo bạo.
Bản thân tu hành giả sẽ tự thu nạp nguyên khí thiên địa theo bản năng, cũng dùng quá trình này tự nhiên thai nghén đạo nguyên. Nhưng trong thế giới này, lại có cảm giác như uống hạt sắt xuống yết hầu.
Mọi thứ ở nơi đây đều không thuần phục.
Đất đá có hình thù kỳ dị lởm chởm khắp mọi nơi, đen xám tràn ngập.
Trong không khí có một mùi hăng đang thiêu đốt...
Khiến người ta cảm thấy khó có thể hô hấp.
Nếu nói nơi này là cảnh hoàng tàn khắp nơi cũng đúng mà nói là vết thương chồng chất cũng không sai.
Bên trong thế giới khiến người ta bất an này, bên trong giác quan gập ghềnh này, những vị khách mới đến dần dò xét về phía trước —— nơi đó có một tòa thành lớn đang đứng.
Là thành lớn do Nhân tộc chiếm cứ.
Nó đương nhiên không hùng vĩ như Lâm Truy mà chỉ có kích cỡ như một biên thành, vô cùng thô ráp, giống như lấy từng khối đá to dựng lên. Nhưng tự nó có một sự cứng rắn khó phá vỡ, là loại cứng rắn như huyết nhục đều bị đánh nát chỉ còn lại quyền cốt dày đặc.
Từ mấy chữ được đục trên cửa thành, có thể nhận ra, đây là một trong những tòa thành lớn do Tề quốc khống chế ở Yêu giới, tên là Diễm Lao.
Cửa thành được treo lên, bên trong tiếng ầm vang, chậm rãi nằm ngang xuống. Quân coi giữ ở thành Diễm Lao đã sớm nhận được tin tức, liền dùng sống đao gõ lên mảnh tí giáp, dùng tiếng kim thiết kêu vang này để nghênh đón Võ An Hầu Đại Tề đến.
Đương nhiên, hắn đã có đầy đủ võ huân nhưng hắn vẫn cần phải chứng minh chính mình trên chiến trường tàn khốc này. Quốc gia cho hắn tôn vinh, Nhân tộc cho hắn địa vị, cường giả chân chính, luôn luôn phải chứng minh chính mình.
Mà phía trên tường thành cao cao kia, có một người mặc giáp trắng, khoác tuyết bào, phong thái vô song.
Mái tóc dài của y tung bay trên không trung như hắc diễm đang thiêu đốt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad