Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 885: Mượn tên

Chương 885: Mượn tên
Hứa Tượng Càn đuổi theo ra khỏi trà xá, đi theo bóng dáng Trúc Bích Quỳnh, quẹo vào một con hẻm nhỏ.
Hắn ta giấu dáng vẻ cà lơ phất phơ đi, vẻ mặt nghiêm túc dị thường: "Ngươi là ai? Khương Vọng làm sao?"
"Tạm thời ngươi đừng quan tâm ta là ai" Trúc Bích Quỳnh vội vàng nói: "Ngươi nói ngươi và Khương Vọng tình như thủ túc, chắc ngươi có biện pháp lập tức liên hệ với hắn đúng không?
Hiện tại hắn cực kỳ nguy hiểm! Có một cường giả đỉnh cao Ngoại Lâu Cảnh muốn giết hắn!"
"Ai muốn giết hắn?" Hứa Tượng Càn chau mày.
"Trưởng lão thực quyền của Điếu Hải Lâu, Hải Tông Minh! Mau, đừng chậm trễ thời gian, ngươi mau liên hệ với Khương Vọng đi!"
Trong lòng Hứa Tượng Càn có vô số nghi vấn, nhưng cũng biết lúc này không phải thời điểm dò hỏi.
"Hiện tại ta cũng không liên hệ được..."
Trúc Bích Quỳnh giận dữ: "Không phải các ngươi là Song Kiêu núi Cản Mã gì đó sao? Không phải tình như thủ túc sao? Hóa ra tất cả đều là ngươi lừa cô nương thôi à?"
"Đừng có gấp đừng có gấp." Hứa Tượng Càn vội vàng ngăn lại tiếng quát to của nàng: "Ta có biện pháp, ta biết có người có thể lập tức liên hệ đến Lâm Tri. Hiện tại chắc chắn Khương Vọng đang ở Lâm Tri"
"Ai?"
"Lý Phượng Nghiêu!"
Hứa Tượng Càn chà chà tay: "Nhưng hiện tại nàng ở đảo Băng Hoàng, gần đây đảo đó bị Điếu Hải Lâu khống chế, không quá hòa bình với những đảo bị Tề Quốc khống chế. Ta phải nghĩ biện pháp nhanh chóng trà trộn qua bên đó"
"Ta có biện pháp!" Trúc Bích Quỳnh cũng không vô nghĩa, nói thẳng: "Ngươi đi với ta"
Lúc này Khương Vọng cũng không biết ác ý và thiện ý nhằm vào mình ở chốn xa xôi nọ.
Hắn tự cảm thấy đã giải quyết xong tất cả những chuyện ở Đông vực, sau khi trên người nhẹ nhàng không còn gánh nặng, nỗi nhớ An An càng khó có thể ức chế.
Hiện tại An An đã cao lên bao nhiêu? Có đọc sách đàng hoàng hay không? Luyện võ công thế nào rồi...
Con bé có sống vui vẻ ở Lăng Tiêu Các không?
Trong lòng hắn mang theo nỗi nhớ như vậy.
Sau khi rời khỏi Tỉnh Nguyệt Nguyên, hắn không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc đã bước vào lãnh thổ Trịnh Quốc khi sắc trời vừa tối xuống.
Khương Vọng đã hẹn với Hướng Tiền họp mặt lại ở tiểu thành Trịnh Quốc này, trước kia khi đi chu du khắp thiên hạ, Hướng Tiền và sư phụ y đã từng tới đây.
Trùng hợp là lúc trước khi Khương Vọng từ Vân Quốc đến Tề Quốc, cũng từng đi qua tiểu thành này.
Lúc đi vào cổng thành, Khương Vọng đúng lúc nhìn thấy hai vệ binh nhân lúc trời tối mà xé bố cáo trên tường xuống.
Lấy nhãn lực hiện tại của Khương Vọng thì đương nhiên nhìn thấy rõ ràng. Đó là mấy phần công văn truy nã, đối tượng truy nã rõ ràng là Địa Ngục Vô Môn!
Trên công văn truy nã có vẽ mấy cái mặt nạ Diêm La của Địa Ngục Vô Môn và bức họa của La Doãn Quan - Trong những bức họa của Địa Ngục Vô Môn thì chỉ có Doãn Quan là để lộ gương mặt thật.
Địa Ngục Vô Môn đã từng ám sát đại tướng trấn biên của Khúc Quốc, cho dù Địa Ngục Vô Môn phương chưa bao giờ tuyên bố ra thân phận của kẻ mua hung, nhưng lời đồn vẫn luôn nhắm thẳng vào Trịnh Quốc.
Cho nên trong mắt người sáng suốt, lần ám sát này của Địa Ngục Vô Môn rõ ràng có ý gây khơi dậy tranh chấp giữa hai quốc gia Khúc và Trịnh. Nếu kẻ làm chủ sau lưng không bại lộ, vậy thì Khúc, Trịnh đều đặt mục tiêu chủ yếu lên người Địa Ngục Vô Môn.
Từ nay về sau Địa Ngục Vô Môn luôn nằm trên công văn truy nã của hai nước Khúc, Trịnh.
Chỉ là chung quy Địa Ngục Vô Môn quá cường hãn, cường giả dưới Thần Lâm ra tay đều là đi tìm chết. Mà tiểu quốc gia như Khúc, Trịnh thì có cường giả hữu hạn, tu sĩ Thần Lâm Cảnh của họ không có khả năng đuổi theo Địa Ngục Vô Môn chạy khắp thiên hạ. Cho nên qua thời gian dài như vậy, hiệu quả vẫn luôn cực nhỏ. Chỉ bắt được mấy tên tiểu lâu la chẳng ra tích sự gì bên ngoài Địa Ngục Vô Môn.
Nhưng vì tỏ lòng quyết tâm, lệnh truy nã Địa Ngục Vô Môn vẫn luôn treo ở cổng thành các đại thành trì của hai quốc gia này.
Trọng Huyền Thắng đã sớm nói về chuyện này với Khương Vọng.
Nhưng mà hiện tại... Phía Trịnh Quốc đã bắt đầu im hơi lặng tiếng mà xé công văn truy nã.
Theo Khương Vọng thấy, Nhạc Lãnh tự tay bắt lấy Thái Sơn Vương, mở ra đợt đột phá lùng bắt, cuối cùng toàn bộ Địa Ngục Vô Môn cũng chỉ chạy thoát có hai người, hành động lùng bắt của đội Thanh Bài không thể coi là thất bại.
Mà Địa Ngục Vô Môn ám sát một đại phu Lễ Bộ Ngoại Lâu Cảnh, vĩnh viễn để lại bốn gã Diêm La đỉnh cao Ngoại Lâu Cảnh, nhìn thế nào cũng không có lời.
Nhưng hắn đã quên xét đến việc Tề Quốc là con quái vật khổng lồ như thế nào.
Cả ở thủ đô Tề quốc mà Địa Ngục Vô Môn còn có thể hoàn thành ám sát, hơn nữa thành công thoát đi. Cho dù cuối cùng chỉ chạy thoát hai Diêm La, nhưng đó cũng là sự tích đáng để ghi lại.
Trải qua trận chiến này, thanh danh của Địa Ngục Vô Môn cũng dâng trào. Không chỉ nổi tiếng ở Đông vực, nghiễm nhiên còn có khả năng cạnh tranh vị trí tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhất.
Trịnh Quốc từ bỏ truy nã, chẳng khác nào càng chứng minh sự cường đại của Địa Ngục Vô Môn.
Gầy dựng một tổ chức sát thủ đến thanh danh truyền xa, hình như không phải một lựa chọn lý trí.
Nhưng Khương Vọng hiểu vì sao Doãn Quan làm như vậy - Bản thân y thoát đi Hữu Quốc, biểu muội y lại còn ở Hữu Quốc.
Y càng nổi danh, biểu muội y sẽ càng an toàn.
Vì sao toàn bộ Diêm La của Địa Ngục Vô Môn chỉ có y vẫn để lộ gương mặt thật ra kia chứ?
Bởi vì y muốn để quốc sư Hữu Quốc biết mình còn sống, hơn nữa càng ngày càng cường đại!
Có lẽ là ánh mắt của Khương Vọng dừng lại quá lâu, vệ binh xé bố cáo hung thần ác sát mà rống lên một câu: "Nhìn cái gì mà nhìn?
Tìm chết hả!"
Khương Vọng cũng không so đo, hắn dời ánh mắt đi, đi thẳng vào trong thành.
Quân nhân thường là người có cảm giác vinh dự mạnh nhất của một quốc gia. Bọn họ làm quân nhân Trịnh Quốc, lại không có cách nào đối phó với một tổ chức sát thủ, chỉ có thể thừa dịp trời tối trộm xé công văn truy nã xuống, đó chẳng khác nào là một sự sỉ nhục, cho nên khó tránh khỏi cảm xúc táo bạo.
Khương Vọng có thể lý giải.
Hắn đã nói trước với Hướng Tiền, họ sẽ họp mặt ở khách điếm nhìn thấy đầu tiên sau khi vào thành.
Khách điếm này tên là "Nghênh Tân Lâu".
Cái tên rất thường thấy, đương nhiên, hoàn cảnh của khách điếm cũng rất bình thường.
Khương Vọng đi đến quây: "Chưởng quây, làm phiền hỏi một chút. Hướng Tiền ở trong phòng nào? Ta là bằng hữu của hắn, đã hẹn trước với hắn chạm mặt ở chỗ này."
"Hướng Tiền?" Trung niên chưởng quầy phiên phiên danh lục:
"Có phải tiểu huynh đệ ngươi tìm lắm chỗ hay không? Bổn tiệm không có người này."
Khương Vọng suy nghĩ một chút: "Ta tìm một người trung niên mặt cá chết, cả ngày như không tỉnh ngủ được ấy."
Thật ra tuổi thật của Hướng Tiền cũng mới hai mươi mà thôi, nhưng nếu y không nói thì tuyệt đối không ai nhìn ra được cả.
Chưởng quây bừng tỉnh: "Ngài nói là Khương Vọng tiên sinh đúng không?"
"Đúng, chính là hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad